Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 182



"Tiểu Văn, cháu về đi." Ông nội Triệu cũng biết không thể cứu Triệu Lập Kim ra được. Chị gái Hương Liên là lão du kích được cả huyện kính trọng, hàng năm huyện đều gửi lương thực đến thăm. E là ngày mai người của huyện sẽ xuống, không thể để con sâu làm rầu nồi canh, chuyện gì cần giải quyết dứt khoát thì phải giải quyết dứt khoát.

Triệu Quảng Bá rất nhanh đã lôi Lưu Chiêu Đệ về nhà.

Triệu Tuế Tuế thở phào nhẹ nhõm. Lưu Chiêu Đệ là loại người được người ta giúp đỡ còn quay ra c.ắ.n ngược lại người ta, chẳng biết điều gì là ơn huệ, vậy mà vừa cầu xin vừa mắng c.h.ử.i người ta.

Trong nhà họ Triệu, người vui mừng nhất còn có Dư Giai Giai. Bị Lưu Chiêu Đệ đay nghiến, chèn ép bao nhiêu năm, quả nhiên là ác giả ác báo, có đứa con trai vào trại cải tạo, xem Lưu Chiêu Đệ còn vênh váo được nữa không.

"Anh cả, Triệu Lập Kim có bị đi tù không?" Triệu Tuế Tuế tò mò hỏi.

"Triệu Lập Kim mười lăm tuổi rồi, chắc là sẽ bị phạt." Triệu Lập Văn cũng không rõ, nếu là vài năm sau thì chắc chắn sẽ bị đưa xuống nông trường lao động.

"Mấy năm?" Triệu Tuế Tuế tiếp tục hỏi.

"Phải xem huyện phán quyết thế nào." Trần Tú Hòa biết chắc là Triệu Lập Kim sẽ không bị phạt nặng, nó mới mười lăm tuổi, đâu phải hai mươi lăm tuổi, dù sao tuổi còn nhỏ cũng là một lợi thế.

Ngày hôm sau, người của huyện quả nhiên đã xuống. Họ xem xét chiếc quan tài do đội sản xuất chuẩn bị, hài lòng gật đầu: "Hậu sự của đồng chí Triệu Hương Liên, huyện sẽ lo liệu. Triệu đội trưởng cứ ghi lại số tiền mua quan tài để huyện báo sau."

"Đây là tấm lòng của đội chúng tôi."

"Không cần đâu. Đồng chí Triệu Hương Liên là du kích xuất sắc, có công lao to lớn trong sự nghiệp kháng chiến chống Nhật." Dương chủ nhiệm truyền đạt lời của huyện trưởng cho Triệu Căn Sinh, bảo ông đừng từ chối.

Người của huyện làm việc rất nhanh chóng. Sau ba ngày để tang, Triệu Hương Liên được đưa lên núi, an táng bên cạnh người thân theo đúng nguyện vọng của bà.

Đồng thời, hình phạt dành cho Triệu Lập Kim cũng được đưa ra, nó bị đưa đi cải tạo lao động ở nông trường một năm.

Triệu Tuế Tuế ngồi dưới nghe đội trưởng thông báo, trong lòng thầm nghĩ với vết nhơ này, không biết đến lúc đó Triệu Lập Kim có bị đấu tố không.

Ngôi nhà của Triệu Hương Liên được sung vào quỹ của đội sản xuất, bởi vì những người thân thích cùng huyết thống với bà đều đã c.h.ế.t trong trận càn quét của Nhật, không còn ai để lại thừa kế, nên đành phải sung công.

TBC

"Mẹ ơi, sao cô nãi nãi không lấy chồng?" Triệu Tuế Tuế tò mò hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ai nói cô con chưa từng lấy chồng? Cô con và chồng kết hôn chưa được một năm thì chồng cô con đã hy sinh rồi." Trần Tú Hòa vừa nói vừa dùng cây khều đèn chỉnh lại bấc đèn dầu, gạt bớt muội đen trên chao đèn.

Nghe vậy, Triệu Tuế Tuế im lặng. Tuổi còn trẻ đã mất đi cha mẹ, anh chị, vất vả lắm mới có một mái ấm gia đình thì chồng lại hy sinh. Mong kiếp sau, cô nãi nãi Triệu Hương Liên sẽ được sinh ra trong thời bình.

Hôm nay, lúc Triệu Tuế Tuế cùng Triệu Lập Võ đi qua chân núi, đụng phải Triệu Thiết Đản từ trên núi đi xuống.

Triệu Lập Võ nhìn vẻ mặt uể oải của Triệu Thiết Đản, tò mò hỏi: "Thiết Đản, cậu làm sao vậy?"

"Hồ nước trên núi Lộc Minh cạn rồi." Triệu Thiết Đản móc ngược lại bình nước trong tay, trong bình không có một giọt nước nào.

Triệu Tuế Tuế vừa nghe, khó trách giếng nước nhà mình cũng cạn, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhiệt độ tháng 10 bắt đầu hạ xuống, chờ mong tháng sau trời có thể đổ tuyết, đến lúc đó có thể nấu tuyết hóa nước để sử dụng, còn phải kiên trì một tháng.

"Vậy cậu định đi đâu?" Triệu Lập Võ biết bây giờ mỗi ngày Triệu Thiết Đản đều phụ trách gánh nước cho nhà.

"Đi hầm nước xem thử, không được thì chỉ có thể đi công xã Đại Lương hoặc Đồng Vi Sơn gánh nước." Triệu Thiết Đản suy đoán hầm nước bên kia cũng không được, nước trong đó dùng để tưới khoai lang.

Triệu Tuế Tuế đi theo tới bên cạnh hầm nước, liền nhìn thấy Đại đội trưởng ngồi xổm trên mặt đất vò đầu bứt tóc, bên cạnh vây quanh đám trẻ con trên đại đội đến lấy nước.

"Đi Đồng Vi Sơn đi, công xã Đại Lương lấy nước có hạn chế, Đồng Vi Sơn thì không, mọi người có thể gánh nước đủ dùng cho mấy ngày một lần." Đại đội trưởng im lặng rất lâu, vẫn quyết định để mọi người tự mình đi gánh nước.

Triệu Tuế Tuế nghe được sau đó thở phào nhẹ nhõm, nếu như dùng đến nước trong hầm, mẹ cô chắc chắn sẽ được sắp xếp đi gánh nước trở về, công việc gánh nước này thật sự rất mệt.

Ngoại trừ anh trai cô, một người gánh hai thùng nước về vẫn như không có chuyện gì xảy ra.

"Đại đội trưởng, chẳng phải trong hầm nước vẫn còn nước sao?" Tôn Xuân Hoa đưa ra ý kiến, nhà bà hiện tại là con trai bà lên núi gánh nước, nếu như chạy đến tận Đồng Vi Sơn cũng quá mệt mỏi.

"Nước trong hầm nước dùng để tưới ruộng, hơn nữa mọi người muốn dùng bao nhiêu nước tự mình gánh về là được rồi." Đại đội trưởng vẫn cảm thấy nước mình dùng thì tự mình gánh thì tốt hơn, nếu không nhà này gánh nhiều nhà kia gánh ít, rất dễ cãi cọ.

Hơn nữa việc gánh nước thật sự rất mệt, vẫn là nhà nào dùng bao nhiêu thì tự mình đi gánh.

Triệu Thiết Đản vừa nghe, ủ rũ cúi đầu, quay sang nhìn Triệu Lập Võ , rủ rê: "Lập Võ, cậu có muốn đi Đồng Vi Sơn gánh nước không?"