Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 188



"Được, mai chú quay lại tính với hai đứa." Triệu Quảng Quý xách túi lưới, đi về phía nhà chính.

"Lão tứ, con cầm gì vậy?" Thấy Triệu Quảng Quý cầm đồ từ nhà Triệu Lập Văn ra, bà nội Triệu Lập Văn tưởng nhà Triệu Lập Văn cho nhà Triệu Quảng Quý đồ, liền lên tiếng hỏi.

"Không có gì đâu mẹ, chị dâu nhờ con đổi ít lương thực."

"Tối đi đường cẩn thận đấy." Bà nội Triệu Lập Văn mím môi. Bà biết Triệu Quảng Quý đang làm ăn lén lút, ngày nào cũng đi đêm về hôm.

Lúc Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ đang nấu cơm chiều, Triệu Lập Văn trở về.

"Để anh làm cho." Triệu Lập Văn rửa tay, nhận lấy cái xạn trong tay Triệu Lập Võ . Tay nghề nấu nướng của Triệu Lập Võ rất tệ, nhưng cậu lại thích nghịch ngợm cái xạn.

Buổi tối, nằm trên giường đất, Triệu Lập Văn cảm thấy em trai mình có gì đó khác lạ, cứ thỉnh thoảng lại nhìn anh cười tủm tỉm.

Trần Tú Hòa biết con trai út đang nghĩ gì, nhưng bà không vạch trần.

Đến trưa hôm sau, lúc Triệu Quảng Quý đến đưa tiền, Triệu Lập Văn mới biết được lý do khiến Triệu Lập Võ hành động kỳ quặc như vậy. Hóa ra là thằng bé đang kiếm thêm thu nhập, cũng tốt.

Đồng thời, anh cũng biết chuyện cha mẹ Dư Giai Giai đến nhà xin lương thực. Triệu Lập Văn nhíu mày, nhưng không nói gì.

"Anh, anh đi đ.á.n.h chuột với em không?" Sau khi khoe số tiền vừa kiếm được với Triệu Lập Văn, Triệu Lập Võ cất tiền vào trong hộp gỗ của mình, sau đó rủ rê anh trai.

"Bây giờ còn chuột để mà đ.á.n.h à?" Nghe Triệu Lập Võ kể chuyện đ.á.n.h chuột mấy hôm nay, Triệu Lập Văn đoán chắc lũ chuột đã sợ đến mức không dám chui ra khỏi hang nữa rồi.

"Thì mình cứ thử xem sao, dù sao lên núi cũng chẳng tìm được gì ăn." Mấy hôm nay, Triệu Lập Võ lên núi đều không tìm được gì, nên đành tạm thời bỏ cuộc.

"Cũng được." Triệu Lập Văn gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên, khi bọn họ đến chỗ cũ, đã thấy rất nhiều người đứng đó.

"Đổi chỗ khác thôi." Triệu Tuế Tuế lắc đầu. Chắc chắn là do Dương Thúy Hoa nói cho mọi người biết.

Nhìn thấy ba anh em Triệu Lập Văn rời đi, Triệu Gia Hưng không khỏi thở phào. Bọn họ không đ.á.n.h lại Triệu Lập Võ .

Lúc đi ngang qua bờ sông, Triệu Tuế Tuế cảm thấy lòng sông có vẻ như đã ẩm hơn trước, chẳng lẽ thượng nguồn có mưa?

"Khoảng thời gian trước, bên huyện Đông Sơn có mưa lớn." Triệu Lập Văn nhìn theo ánh mắt của Triệu Tuế Tuế. Màu sắc của lòng sông quả thật sẫm hơn so với trước đây. Anh liền kể chuyện mình nghe được lúc ở huyện cho em gái nghe.

Hạ lưu huyện Đông Sơn chính là huyện Bình Cao, nhưng phải là trận mưa lớn đến mức nào mới có thể ảnh hưởng đến cả Đại đội bọn họ như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chỉ là một trận mưa thôi sao?" Triệu Tuế Tuế lại hỏi.

"Mưa từ trưa thứ Ba, kéo dài đến tận chiều." Triệu Lập Văn thành thật trả lời.

Triệu Tuế Tuế không biết huyện Đông Sơn lấy đâu ra điều kiện để mưa như vậy, nhưng có mưa là chuyện tốt.

Ba anh em lang thang ở ngoài cả buổi chiều mà chẳng thu hoạch được gì.

"Anh cả, hay chúng ta lên núi đi." Triệu Tuế Tuế chưa từng lên núi bao giờ nên muốn đi xem thử.

Triệu Lập Văn cũng chưa từng lên đó, chỉ biết là người dân trong đội sản xuất Phú Hưng mỗi khi trốn chạy quân Nhật đều tìm đến ngọn núi đó để lánh nạn. Vượt qua Tiểu Hòa Sơn rồi đi thêm một đoạn nữa là tới.

Đó là một ngọn núi nằm giữa lòng núi, giữa Tiểu Hòa Sơn và Đồng Vi Sơn là một đoạn đường rừng hoang dã dài chừng ba cây số. Bên dưới hang núi có một con sông ngầm chảy qua.

Nghe đội trưởng nói, gần đây lưu lượng nước sông đang giảm dần, không biết có trụ được đến lúc tuyết rơi hay không.

Ngày mai, cả ba sẽ đến đó xem sao, tiện thể lấy thêm nước về. Nhà bọn họ tuy có cái chum lớn để trữ nước nhưng giếng thì đã cạn khô từ lâu. Dù có tiết kiệm đến mấy thì cũng phải đi lấy nước thôi.

Hơn nữa, quần áo của nhà bọn họ lúc nào cũng sạch sẽ hơn hẳn so với người khác trong đội. Người tinh ý nhìn một cái là biết ngay nhà bọn họ đã giặt giũ.

"Ừ, vậy chúng ta đi từ sớm nhé." Triệu Lập Văn gật đầu, liếc nhìn cô em gái.

"Em sẽ dậy sớm." Triệu Tuế Tuế trừng mắt nhìn anh cả, cam đoan.

"Không sao, nếu em dậy muộn thì cứ đặt em lên xe đẩy rồi đẩy đi." Triệu Lập Võ thản nhiên nhún vai. Có thêm anh cả ngồi lên thì cậu cũng đẩy được.

Chiều tối, Trần Tú Hòa đi làm về, vừa bước vào nhà đã cảm nhận được sự ân cần, chu đáo khác thường của ba đứa con. Tuy nhiên, bà không nói gì mà chỉ âm thầm hưởng thụ.

Sau bữa tối, dưới sự ra hiệu của hai anh trai, Triệu Tuế Tuế lên tiếng: "Mẹ, ngày mai chúng ta lên núi lấy nước nhé?"

TBC

Trần Tú Hòa nghe xong, phản ứng đầu tiên là từ chối. Nhưng rồi bà lại nghĩ, gần đây nhà mình sử dụng nước nhiều hơn trước, rất dễ khiến người khác nghi ngờ.

Ba anh em thấy mẹ không nói gì, cho là bà không đồng ý nên có chút chán nản. Cuối cùng, Trần Tú Hòa cũng gật đầu: "Đi đường cẩn thận đấy, nhớ bám theo mọi người."

"Vâng ạ." Ba anh em đồng thanh đáp.

Hiện tại, trẻ con trong đội sản xuất đều đi lấy nước ở trên núi. Bởi vì nếu đi đến công xã Đại Lương thì mỗi nhà chỉ được lấy một bình, khoảng mười lít, lại còn có nguy cơ bị cướp bóc dọc đường. Vì vậy, bọn trẻ trong đội đều chọn cách lên núi lấy nước.