Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 187



Lúc Triệu Tuế Tuế về đến nhà, căn nhà tứ phòng yên tĩnh, ngay cả Triệu Lập Ninh thích chơi ở sân trước cũng không thấy bóng dáng.

"Không biết Tứ thúc xử lý thế nào." Triệu Tuế Tuế không muốn biết quá trình, nhưng lại muốn biết kết quả, dự định ngày mai ra cây tùng lớn nghe ngóng.

Lúc Trần Tú Hòa xào rau, nghe con gái út muốn xin vài hạt gạo dính dầu để bẫy chuột, bà gật đầu đồng ý.

Hôm sau, trên đường đi học về, lúc đi ngang qua cây tùng lớn, Triệu Tuế Tuế nghe thấy Dương Thúy Hoa đang kể chuyện nhà Triệu Quảng Quý ngày hôm qua.

Nhà Triệu Quảng Quý cho nhà thông gia năm cân lương thực để họ rời đi, dặn lần sau quay lại sẽ mời trưởng trạm lương thực đến xử lý.

Triệu Tuế Tuế không có ý kiến gì về chuyện này. Thời buổi này không có chuyện con gái nuôi cha mẹ già, nhưng chữ hiếu thật sự có thể đè c.h.ế.t người.

Cũng giống như ở thế kỷ 21, dù cha mẹ có bỏ rơi con cái từ nhỏ, nhưng khi về già vẫn có thể tìm đến yêu cầu con cái nuôi dưỡng, nếu con cái không chu cấp, họ sẽ kiện ra tòa, và thường thì tòa án sẽ xử cho cha mẹ được nhận một khoản tiền chu cấp hàng tháng.

Ăn cơm trưa xong, Triệu Tuế Tuế vô tình nhìn sang nhà đối diện, thấy Triệu Vi Vi đưa chiếc bánh bao của mình cho em trai, còn mình thì uống hai bát nước lớn.

Triệu Lập Ninh không nhận bánh, đẩy trả lại cho chị rồi chạy ra sân trước.

Triệu Tuế Tuế vội vàng dời mắt. Một lúc sau, cô nhìn thấy Triệu Lập Ninh đang ngồi bệt trên bậc cửa nhà chính, chắc là muốn tìm bà nội. Chuyện thằng bé muốn xin ăn hay làm gì đó đều không liên quan đến nhà cô.

Nghĩ lại, nếu cha cô là con trai út, chắc chắn ông bà cũng sẽ thiên vị cha cô.

"Lập Ninh, cháu tìm ông à?" Ông Triệu nhìn đứa cháu trai bé nhỏ, đưa cho cậu bé nửa cái bánh bao.

Triệu Lập Ninh nuốt nước miếng, ngập ngừng hỏi: "Ông ơi, ông ăn rồi ạ?"

"Ông ăn rồi, đây là cho cháu." Ông Triệu vẫn chưa ăn no. Hiện tại, ông và bà nội Triệu Lập Ninh đang sống dựa vào ba người con trai. Con trai cả bất tài, thỉnh thoảng mới mang cho ông bà hai cái bánh bao. Còn Triệu Quảng Quý, hôm qua vừa mới mất một khoản, chắc là phải thắt lưng buộc bụng vài ngày.

Buổi chiều, Triệu Lập Võ dùng lá gói những hạt gạo đã trộn mỡ heo, sau đó chạy đến ruộng khoai lang dưới chân núi đặt bẫy.

Sau khi đã đặt bẫy xong, Triệu Tuế Tuế ngồi canh chừng một bên, Triệu Lập Võ thì trèo lên cây quan sát.

Đợi một lúc lâu, khi Triệu Tuế Tuế định đổi chỗ khác thì nghe thấy tiếng chuột kêu "chít chít". Cô ngẩng đầu nhìn anh trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Lập Võ nhìn theo hướng tay Triệu Tuế Tuế chỉ, quả nhiên nhìn thấy hai con chuột. Cậu giơ hai ngón tay ra hiệu cho em gái.

TBC

Hai con chuột ít nhất cũng bán được hai đồng. Triệu Tuế Tuế trong nháy mắt tràn đầy quyết tâm. Cô đã đặt sẵn hòn đá lên s.ú.n.g cao su, sẵn sàng bắn.

Tiếng chuột kêu càng ngày càng gần. Hai con chuột chui vào tầm mắt Triệu Tuế Tuế. Khi chúng vừa rơi vào bẫy, hai anh em đồng thời ra tay. Sau hai tiếng kêu t.h.ả.m thiết, hai con chuột đã bỏ mạng.

Triệu Lập Võ nhảy xuống khỏi cây, nhặt chuột cho vào túi lưới vừa mới đan: "Tuế Tuế, em còn muốn bẫy ở đây nữa không?"

"Chắc là còn. Có thể sẽ có những con chuột khác bị mùi hương thu hút đến, mà gần đây chắc cũng có hang chuột." Nghĩ một lát, Triệu Tuế Tuế quyết định tiếp tục canh chừng ở đây, đồng thời tìm xem xung quanh có hang chuột nào không.

Tuy nhiên, lần này cô đã thất vọng. Mỗi khi định rời đi, cô lại nghĩ có lẽ lát nữa sẽ có chuột đến, cứ như vậy cho đến khi trời sắp tối, bọn họ vẫn chỉ bẫy được hai con chuột ban đầu.

"Về thôi, hai con cũng đủ rồi." Triệu Lập Võ xách túi lưới, đi về phía trước.

Lúc đi ngang qua cây tùng lớn, bọn họ gặp Dương Thúy Hoa.

"Ồ, Lập Võ, nhà cháu cũng ăn thịt chuột à?"

"Tôi..." Triệu Lập Võ còn chưa dứt lời đã bị em gái cắt ngang.

"Vâng, mấy hôm trước, nhà cháu bắt được mấy con chuột béo lắm, ăn ngon lắm ạ." Triệu Tuế Tuế mặt không đổi sắc nói dối,"Thím Thúy Hoa rảnh rỗi thật đấy, xem ra nhà thím có nhiều lương thực lắm nhỉ, không biết có thể cho nhà cháu mượn một ít không?"

"Nhà thím không có dư lương thực đâu." Vừa nghe đến chuyện mượn lương thực, Dương Thúy Hoa lập tức đứng dậy, viện cớ có việc phải về trước.

Trở về nhà, Triệu Tuế Tuế nhìn Triệu Lập Võ .

"Anh biết rồi, anh sẽ nói là thịt nhà mình đều là thịt chuột." Triệu Lập Võ vội vàng lên tiếng.

"Vâng, anh hai, anh đi gọi Tứ thúc đến đây đi." Triệu Tuế Tuế gật đầu. Ngoài sân trước đang có tiếng bà nội nói chuyện, cô không muốn đi qua đó.

Rất nhanh sau đó, Triệu Quảng Quý cùng Triệu Lập Võ đi tới. Vừa nhìn thấy hai con chuột trong túi lưới, Triệu Quảng Quý đã mừng rỡ. Hôm qua, anh vừa mới chi ra một khoản, lương thực trong nhà phải ăn dè sẻn, hôm nay cả nhà mới chỉ được ăn no ba phần. Có thêm hai con chuột này, cộng với hai con anh bắt được, lần này, anh dự định sẽ đổi lấy lương thực trước, nếu không được thì mới đổi sang tiền.