Thu hoạch khoai lang xong, đất ruộng của đội Phú Hưng cũng không còn trồng loại cây nào khác.
Nước trong hầm chứa không đủ để tưới tiêu, đội trưởng đang đau đầu không biết có nên gieo hạt lúa mạch xuống hay không. Hôm nay là tiết Sương giáng, mọi năm trước Sương giáng lúa mạch mùa đông đã được gieo trồng từ sớm. Nhưng năm nay nước khan hiếm, lúa mạch mùa đông sau khi gieo từ mười đến mười lăm ngày là phải tưới nước, ông lo lắng đến lúc đó trời không có tuyết, hạt giống không có nước sẽ không thể nảy mầm.
"Đội trưởng, người của đội Hồng Vượng đã gieo hạt rồi." Triệu Bạch Chính báo cáo tin tức mình mới dò la được cho đội trưởng.
"Vậy chúng ta cũng gieo, tuyết chắc chắn sẽ rơi, chỉ là không biết có kịp thời hay không, nếu không có tuyết thì phải đi gánh nước ở núi Đồng Vĩ." Đội trưởng rít một hơi t.h.u.ố.c thật sâu, gieo xuống đất còn có cơ hội thu hoạch được hạt lúa, không gieo thì đến một hạt cũng không có.
Nhà Triệu Tuế Tuế, bốn người đang trồng cải trắng ở trong sân. Họ không trồng trực tiếp xuống đất mà Trần Tú Hòa đã nhờ em trai làm năm cái khung gỗ, như vậy có thể giữ nước trong đất ở mức tối đa, đợi đến khi tuyết rơi thì lấy tuyết đun chảy để tưới.
Trần Mãn Thương phụ trách xúc đất vào khung gỗ, Triệu Lập Võ phụ trách đào hố nhỏ, Triệu Tuế Tuế phụ trách gieo hạt giống vào hố, Trần Tú Hòa phụ trách lấp đất và tưới nước.
Trần Mãn Thương nhìn thành quả lao động của bốn người, dự định về nhà cũng sẽ làm như vậy. Nhưng dù có tiết kiệm nước đến đâu thì nhà ông cũng không có đủ nước để tưới.
"Cậu ơi, cậu có thể ươm mầm trong khung gỗ trước, đợi tuyết rơi sẽ có nước tưới rau." Triệu Tuế Tuế cũng không có cách nào giúp đỡ nhà cậu.
"Đúng vậy, Tuế Tuế thật thông minh." Trần Mãn Thương nghĩ biện pháp này khả thi, trên núi của đội họ bây giờ kiếm rau dại cũng không có, chỉ còn có thể trông chờ vào đám hẹ được trồng trong bếp để cung cấp chút rau xanh.
Trồng cải trắng xong, Trần Tú Hòa giữ em trai ở lại ăn cơm rồi mới cho về.
Trần Mãn Thương định rời đi thì bị chị gái giữ lại: "Đi rồi thì sau này đừng hòng đến nhờ vả gì nữa."
Ông biết chị gái đang giúp đỡ mình, khung gỗ rất dễ làm, lúc đến ông còn tưởng nhà chị gái muốn đóng đồ nội thất lớn gì đó.
Cầm chiếc bánh bao trong tay, Trần Mãn Thương bỗng chực khóc. Cả đời ông đã gặp nạn đói hai lần, không biết sau này có còn nữa hay không?
"Ăn đi." Trần Tú Hòa gắp một miếng thịt muối đặt lên bánh bao của em trai,"Lát nữa mang về cho cha và mấy cháu mấy cái."
Tối qua trong Tụ Bảo Bồn xuất hiện tám chiếc bánh bao, vừa đủ cho bốn người họ ăn hết bốn cái, bốn cái còn lại mang về cho cha và các cháu cô.
Lúc Trần Mãn Thương trở về, Trần Tú Hòa dặn dò: "Hết lương thực thì đến tìm chị, đừng có dại dột mà ăn đất sét đấy!"
"Em biết rồi." Trần Mãn Thương gật đầu, mang theo dụng cụ và bốn chiếc bánh bao trắng về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Tuế Tuế nhìn bóng lưng của cậu, hỏi: "Mẹ, cậu có đến không ạ?"
"Cậu con không đến đâu, đến lúc đó chúng ta mang qua cho." Trần Tú Hòa biết lương thực nhà em trai cũng không còn nhiều, khoai lang mà đội Quang Minh chia cho mỗi người còn ít hơn cả đội Phú Hưng của họ, nhà em trai cô năm miệng ăn mà chỉ được chia có ba trăm hai mươi cân.
Họ không ngờ rằng, mấy chiếc bánh bao mà Trần Mãn Thương mang về lại vô tình tạo nên một trận náo loạn. Người gây ra trận náo loạn không ai khác chính là bà ngoại của Triệu Tuế Tuế.
Tan học, Triệu Tuế Tuế trở về đội Phú Hưng, nhìn thấy mẹ đang làm việc trên ruộng, cô hỏi: "Mẹ, mẹ đang gieo hạt lúa mạch mùa đông ạ?"
"Ừ." Trần Tú Hòa duỗi thẳng lưng, nếu trời không mưa hoặc không có tuyết rơi, họ lại phải tiếp tục đi gánh nước trên núi Đồng Vĩ.
TBC
Nghĩ đến việc mẹ có thể lại phải vất vả gánh nước, Triệu Tuế Tuế chợt thấy buồn bã. Khuôn mặt cô bé như bị nước nhỏ vào, ngẩng đầu nhìn trời, có chút không dám tin dụi dụi mắt, lúc này mới xác định là trời đang mưa: "Mẹ ơi, mưa rồi!"
Trần Tú Hòa cũng cảm nhận được những hạt mưa rơi xuống, bà véo vào bắp đùi mình, không sai, trời thực sự mưa rồi.
Giống như Trần Tú Hòa, những người đang làm việc trên ruộng đều có chút ngơ ngác, rất nhanh sau đó mọi người trở nên nhốn nháo.
Cuối cùng trời cũng mưa rồi!
Mọi người sau khi định thần lại liền vội vã chạy về nhà.
Trần Tú Hòa cũng kéo con gái chạy về nhà, họ phải lấy chậu, thùng ra hứng nước.
"Tiểu Võ, con làm được không?" Trần Tú Hòa lo lắng nhìn con trai út đang ở dưới hầm chứa.
"Không sao đâu mẹ, con bê được mà." Triệu Lập Võ ôm lấy vò muối, chậm rãi di chuyển bước chân về phía bậc thang đất.
Ở trong sân, Triệu Tuế Tuế đã lấy tất cả những vật dụng trong nhà có thể chứa nước được ra, trong lòng thầm nghĩ lát nữa mình phải tắm rửa cho thoải mái, không phải tắm qua loa như mọi khi nữa.
Trận mưa này rất lớn, kéo dài suốt buổi chiều.
Trong lúc trời mưa, Triệu Tuế Tuế được tắm rửa sạch sẽ, toàn thân từ trên xuống dưới đều được Trần Tú Hòa kỳ cọ cho một lượt.
Tắm rửa cho con gái xong, Trần Tú Hòa lại tắm rửa cho con trai út hai lần.