Không trồng trọt thì lấy gì mà ăn sang năm? Lo quá!
Lúc này, Triệu Lập Võ đi ngang qua, đội trưởng nhìn mà thèm, giá mà người trong đội ai cũng khỏe như Triệu Lập Võ thì tốt biết mấy!
"Anh ơi, sao trên trời vẫn chưa có tuyết rơi nhỉ?", thấy đội trưởng rầu rĩ, Triệu Tuế Tuế liền gợi ý.
"Phải sang tháng sau mới có tuyết.", Triệu Lập Võ nhớ mọi năm đều phải đến tháng 11 mới bắt đầu có tuyết rơi.
Nghe hai đứa nhỏ nói chuyện, đội trưởng giãn lông mày ra một chút, quyết định ngày mai sẽ cho thu hoạch khoai lang.
Về đến nhà, Triệu Tuế Tuế hỏi mẹ: "Mẹ ơi, bao giờ thì đến tiết sương giáng ạ?"
Trần Tú Hòa đổ nước trong nồi ra, nghĩ ngợi rồi đáp: "Ngày 23 là đến sương giáng."
"Vậy thì phải thu hoạch khoai lang thôi ạ?", Triệu Tuế Tuế nhớ khoai lang phải thu hoạch trước khi sương xuống, khoai lang sợ lạnh, trời lạnh sẽ ngừng phát triển, nặng thì có thể thối ngay trên ruộng.
"Chắc mai là bắt đầu thu hoạch rồi.", Trần Tú Hòa cũng nghĩ đến điều đó, năm nay hạn hán, nên nhiệt độ cao hơn mọi năm vài độ.
Quả nhiên, hôm sau, khi mọi người ra đồng, đội trưởng liền thông báo thu hoạch khoai lang.
Ruộng nào được mùa, một mẫu có thể thu hoạch được hai nghìn cân khoai, có ruộng còn được gần ba nghìn cân. Năm nay hạn hán thiếu nước, sản lượng chắc chắn giảm một nửa.
Buổi chiều không phải đi học, Triệu Tuế Tuế xuống ruộng nhặt những củ khoai nhỏ bị rơi vãi. Những củ này chỉ bằng ngón tay cái, trước đây ai nhặt được thì người đấy lấy, nhưng bây giờ phải nộp hết lên kho.
Thu hoạch khoai lang xong, mọi người lại hối hả thu hoạch cải dầu, chất đầy kho.
Đội trưởng nhìn sản lượng ghi trong sổ sách, cũng không khác dự tính của ông là mấy, năng suất khoai lang đạt hơn một nghìn hai trăm cân một mẫu.
Chín đội sản xuất của xã Trung Cốc năm nay đều trồng chủ yếu là khoai lang và cải dầu. Chờ khi nào hạt cải phơi khô, sẽ nộp thuế lên xã, rồi chia lương thực.
Vừa bước vào phòng họp, Triệu Căn Sinh đã thấy mí mắt phải giật giật. Nhìn sang chủ nhiệm xã mặt mày ủ rũ, ông chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
"Lão Triệu, sao còn đứng đấy?", đội trưởng đội Hồng Hưng đẩy Triệu Căn Sinh đang đứng chặn cửa phòng họp.
Chờ khi đội trưởng của chín đội sản xuất có mặt đông đủ, chủ nhiệm xã mới phát giấy tờ xuống.
TBC
"Cái gì? Nộp 5 phần mười á?", Bạch đội trưởng là người xem trước tiên, vừa nhìn thấy đã kêu toáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi năm chỉ phải nộp ba phần mười, năm nay lại phải nộp đến năm phần mười! Ông cứ tưởng chia khoai xong, mọi người trong đội tha hồ mà ăn cho đã, ai ngờ đâu, vừa nhận được văn bản, lại phải tiếp tục thắt lưng buộc bụng rồi.
"Xã mình còn được xem là may đấy, vẫn có cái mà nộp. Những xã khác trong huyện, mùa màng thất bát, chẳng thu hoạch được gì. Số lương thực thu thêm này là để cứu đói cho những vùng đó. Coi như là mua vậy, sẽ có tiền cho."
"Có tiền cũng có mua được lương thực đâu!", Quang Minh - đội trưởng đội sản xuất số 7 bất mãn cằn nhằn.
Chủ nhiệm xã coi như không nghe thấy gì, yêu cầu các đội sản xuất từ mai bắt đầu nộp lương thực.
"Đã có lương thực rồi, vậy còn tiếp tục mở bếp ăn tập thể nữa không?", Bạch đội trưởng nhìn sang hỏi chủ nhiệm xã.
"Cho mọi người tự nấu nướng ở nhà đi.", chủ nhiệm xã không nói là đã nhận được thông báo giải tán bếp ăn tập thể.
Nộp thuế xong là đến đợt chia lương thực. Sân kho của đội sản xuất Phú Hưng chật ních người, nhà nào cũng đến, đông nghịt, không thể chen nổi, đành phải phân công mỗi nhà chỉ cử hai người vào.
Triệu Tuế Tuế bị người ta đẩy ra ngoài, đứng tụ tập với những người khác ở ngoài sân.
Cũng phải thôi, số khoai này là để ăn đến tận vụ hè sang năm, ai mà chẳng sốt ruột.
Chưa biết sang năm, vụ hè có được mùa hay không, còn phải trông chờ vào ông trời. Lỡ đâu, trời không mưa, hoặc là có tuyết rơi thì sang năm còn khổ hơn năm nay.
Rất nhanh sau đó, người đầu tiên được chia lương thực đã gánh khoai ra. Triệu Tuế Tuế đứng đợi đến chán, bèn cúi xuống kiểm tra chiếc xe đẩy của nhà mình. Nhà cô bé là một trong những nhà cuối cùng được chia khoai.
Chờ khi người ta đã vãn đi nhiều, Triệu Lập Võ mới đẩy xe vào trong sân kho. Bây giờ đã vãn người, có thể đẩy xe vào cho tiện.
"Anh, nhà mình được chia bao nhiêu thế?", Triệu Tuế Tuế nhìn những bao tải chất đầy trên xe, hỏi.
"Ba trăm sáu mươi tám cân.", Triệu Lập Võ nói với em gái số khoai mà ông cán bộ ghi chép vừa đọc.
Triệu Tuế Tuế đỡ lấy tay xe, ba trăm sáu mươi tám cân, chia cho bốn người, mỗi người tám mươi cân. Tính ra mỗi người mỗi ngày ăn nửa cân, thì chưa đến vụ hè sang năm đã hết lương thực mất rồi.
Sang năm là năm 1961. nghe nói phải đến mùa thu hoạch mới hết hạn hán. Nói chính xác thì phải đến năm 1963. thời tiết mới trở lại bình thường như năm 1958. Hai năm tới vẫn còn khan hiếm lương thực, nhưng chắc là không đến nỗi c.h.ế.t đói.
Bố cô bé đã gửi thư về, nói sang năm sẽ chuyển đơn vị, đến một nơi còn lạnh hơn xã Phú Hưng này. Đến lúc đó, không biết phải làm sao với Tụ Bảo Bồn đây?
"Con đang nghĩ gì thế?", Trần Tú Hòa và con trai út đã chất hết khoai lên xe, thấy con gái đứng ngẩn người, bèn lên tiếng hỏi.
"Dạ không có gì đâu ạ. Mẹ, mình về thôi!", Triệu Tuế Tuế buông tay ra, gãi gãi tai, thầm nghĩ: "Chuyện đến đâu hay đến đó vậy."