Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 200



Thời buổi này con gái 18 tuổi lấy chồng đã là muộn, Dương Hoa Ny còn lớn hơn con trai bà một tuổi, chắc chắn không đợi được.

"Cái này... Ai lại 20 tuổi mới cưới, hay là để hai đứa nó đính hôn trước cũng được." Dương Đông Lan không muốn từ bỏ chàng rể tương lai là sinh viên đại học này, bà định dùng kế sách khác.

TBC

Triệu Tuế Tuế ăn xong cái bánh nhân hẹ, nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, thấy buồn cười, đây là đang giục cưới đấy à.

Ba người nói đến miệng lưỡi khô rát, Triệu Tuế Tuế ngăn anh trai định đi thêm nước: "Mẹ muốn để họ tự bỏ về đấy, anh mà đi thêm nước, họ càng không đi."

Sắp đến giờ làm việc, Trần Tú Hòa nói thẳng là hiện tại không tính đến chuyện này, mời hai người ra ngoài.

Chu Lệ Quyên cũng hiểu là người ta không coi trọng con gái mình, bà cũng không mặt dày ở lại nữa, con gái bà là học sinh cấp 2, là hoa khôi của đội sản xuất, biết bao nhiêu người muốn cưới hỏi, bà đứng dậy đi ra ngoài.

"Chị dâu, chờ chút." Dương Đông Lan gọi Chu Lệ Quyên lại, con rể là sinh viên đại học đấy, sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy.

Chu Lệ Quyên không nghe em chồng, tay đặt lên nắm cửa định mở thì cửa đã bị người từ ngoài đẩy vào.

Người đến không ai khác chính là Triệu Lập Văn, Triệu Tuế Tuế thấy anh trai về không đúng lúc chút nào.

Triệu Lập Văn mang dáng dấp thư sinh nhưng lại có nét rắn rỏi, da dẻ trắng trẻo, lông mày rậm mắt to rất hợp ý Chu Lệ Quyên.

Triệu Tuế Tuế vừa nhìn đã biết anh trai lọt vào mắt xanh của mẹ vợ rồi, à không, phải nói là mẹ vợ tương lai.

"Chị dâu, đây là Lập Văn, nó vừa từ huyện về, lại đây ngồi đi con, ăn cơm chưa?" Dương Đông Lan tỏ vẻ như chủ nhà, càng nhìn càng ưng ý cậu cháu rể này.

Triệu Lập Văn có chút không tự nhiên, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi hai vị khách, sau đó đi vào nhà, nhìn em gái.

"Khụ, đây không phải là đào hoa vận của anh tới sao, hai người bên ngoài là tới làm mai cho anh đấy." Triệu Tuế Tuế nhếch mép nhìn Triệu Lập Văn.

Cô nghiêm túc đ.á.n.h giá anh trai một lượt. Trước kia ngày nào cũng gặp nhau nên không nhận ra, bây giờ nhìn từ góc độ khác, Triệu Lập Văn ở thời đại này đúng là mỹ nam tử, mà đặt vào thế kỉ 21 cũng là chàng trai ấm áp, đẹp trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Là em gái của anh, sau này lớn lên chắc mình cũng không tệ.

Triệu Lập Văn nghe xong, mặt mày méo xệch. Ai đời lại đi làm mai cho đứa trẻ 14 tuổi chứ.

Chu Lệ Quyên ở bên ngoài còn đang thắc mắc sao Triệu Lập Văn mãi chưa ra thì tiếng chiêng đi làm đã vang lên.

Trần Tú Hòa thấy hai người có vẻ chưa muốn đi, đành nói con dâu của bà dù gì cũng phải là sinh viên đại học.

Dương Đông Lan và Chu Lệ Quyên nghe xong lập tức cụt hứng. Triệu Lập Văn có thi đậu đại học hay không còn chưa biết được. Hai người còn chưa kịp mở miệng thì Triệu Lập Văn đã đi ra.

"Muốn gả vào nhà này thì không có sính lễ đâu, của hồi môn phải đủ bộ bàn ghế, 100 cân lương thực, 100 đồng tiền để dành, xe đạp Thượng Hải và đồng hồ, quần áo chăn màn gì đó cũng phải là đồ mới." Triệu Lập Văn càng nói càng quá đáng, nhìn sắc mặt hai người đối diện ngày càng khó coi, trong lòng rất đắc ý.

Trần Tú Hòa đứng bên cạnh nghe mà mí mắt giật liện hồi. Lỡ như Dương Đông Lan và Chu Lệ Quyên truyền những lời này ra ngoài, sau này con trai cả không tìm được vợ thì phải làm sao?

Chu Lệ Quyên nghe xong lập tức nổi giận đùng đùng. Nuôi con gái là để lấy sính lễ, sau khi gả đi còn có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ."Cậu đang nằm mơ à? Còn chưa thi đậu đại học đâu, đã đòi của hồi môn, nghĩ hay lắm!"

"Vậy thì không cần cô bận tâm. Chờ tôi thi đậu đại học, nhất định sẽ báo cho cô biết." Triệu Lập Văn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đuổi được hai người đi. Lời hắn nói mà truyền ra ngoài cũng tốt, như vậy sẽ ít người tới làm mai hơn.

Cuối cùng, Chu Lệ Quyên hùng hổ bỏ đi, Dương Đông Lan cũng tỏ vẻ không đồng ý.

"Tiểu Văn, con nói như vậy sau này ai dám đến cửa nữa." Trần Tú Hòa nhìn con trai cả, không đồng ý nói.

"Mẹ, con cố ý đấy. Con 20 tuổi mới tính đến chuyện đó, mẹ đừng có gấp gáp gả con đi như vậy. Hơn nữa, sang năm con theo quân rồi, sau này có về đội nữa hay không còn chưa biết." Triệu Lập Văn hiếm khi dỗ dành mẹ mình. Nếu sau này không gặp được người thích hợp, hắn sẽ không kết hôn, nhưng lời này không thể nói ra, nếu không sẽ bị mẹ đ.á.n.h chết.

Trần Tú Hòa nghe vậy cũng thấy có lý. Nhà bà đâu đến nỗi không lấy được vợ, con trai bà cũng là thanh niên sáng giá trong đội, không lo thiếu con gái thích.

Triệu Tuế Tuế không ngờ anh trai lại giải quyết hai người kia nhanh như vậy. Chẳng lẽ lúc ở thế kỉ 21 anh bị giục kết hôn nhiều quá?

Hai anh em cô rất ít khi nhắc đến chuyện ở thế kỉ 21, chủ yếu là nói ra cũng vô ích. Bọn họ chắc chắn không thể quay về được, nói ra chỉ càng thêm đau lòng và tiếc nuối.