Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 205



Ba anh em ở chơi một lúc rồi về, lúc đi Triệu Tuế để lại cho em họ một ít kẹo trái cây, kẹo sữa đã hết sạch.

Vừa đến cửa sân đã gặp Tôn Chiêu Đệ mặt mày lem luốc trở về, bốn người nhường đường cho Tôn Chiêu Đệ vào trước.

Sau khi vào nhà, Tôn Chiêu Đệ đi thẳng về phòng mình, thấy cửa bị khóa liền đi ra nhà chính: "Mẹ, gạo nhà mình bị người ta lấy mất rồi."

Triệu Tuế đi cuối cùng, nghe Tôn Chiêu Đệ nói vậy liền thắc mắc, gạo bị lấy mất là sao?

Trần Mãn Thương cũng nghe thấy, anh ngạc nhiên quay lại nhìn về phía nhà chính.

Bên bậc cửa nhà chính, bố anh đang nói chuyện với Tôn Chiêu Đệ.

Tôn Chiêu Đệ biết mẹ chồng đã đến công xã chờ tin, cô cũng chẳng kịp quan tâm đến người mình lấm lem bùn đất, vội vàng chạy đến công xã.

Nhìn theo bóng Tôn Chiêu Đệ, Triệu Tuế nghĩ, gạo bị lấy mất? Sợ là lúc nãy Tôn Chiêu Đệ không có mặt là vì đang giấu gạo đi chỗ khác.

Triệu Lập Văn cũng nghĩ giống em gái, cậu nhìn sang cậu.

"Cậu sẽ không cho bọn họ gạo đâu." Trần Mãn Thương nhận ra ánh mắt của hai cháu, anh kiên quyết nói.

Gạo anh tích trữ chỉ đủ ăn năm phần no, cộng thêm chị gái thỉnh thoảng giúp đỡ và thức ăn kiếm được trên núi, may ra cũng được bảy, tám phần no. Sang năm chưa biết thế nào, anh nhất quyết không cho ai hạt gạo nào. Lần trước nhà vợ sang mượn gạo, nhà anh cũng không cho mượn, cho nhà vợ mượn toàn là có đi không có về.

Triệu Tuế thấy cũng muộn rồi, về nhà chắc cũng đến trưa, nên không ở lại xem tiếp.

Trên đường về đội Phú Hưng, không khí có vẻ yên ắng, Triệu Lập Võ thấy lạ: "Mọi người đi đâu hết rồi?"

Lúc đi ngang qua ruộng khoai lang, Trần Tú Hòa gọi ba đứa con lại.

"Mẹ!" Ba anh em đồng thanh.

Trần Tú Hòa biết chiều nay ba đứa nhỏ định đến núi Tiểu Ngư săn bắn, bà liền nói: "Trên núi Tiểu Ngư bây giờ đông người lắm, chuyện trên núi có củ mài bị lộ ra ngoài, trẻ con trong đội đều rủ nhau lên đấy tìm củ mài."

Nghe vậy, Triệu Tuế thất vọng ủ rũ, mới thấy dấu thỏ, cô đang háo hức buổi đi săn chiều nay, tối hôm qua còn cẩn thận lau chùi cung ná, bây giờ núi Tiểu Ngư đông người thế này, chắc thỏ sợ không dám chui ra khỏi hang.

"Thôi đừng thở dài nữa, buồn chán thì chúng ta đi gánh nước." Triệu Lập Văn vừa nói vừa giật giật b.í.m tóc em gái, bị cô cho một cái bạt tai.

"Thích b.í.m tóc thế thì tự đi mà nuôi tóc dài ra rồi sờ." Triệu Tuế trừng mắt nhìn anh trai, không biết anh lấy đâu ra cái tật xấu thích sờ tóc người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Lập Văn ho khan: "Về thôi."

TBC

Buổi chiều, Triệu Tuế ngủ dậy, trên giường chỉ còn mỗi mình cô.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Triệu Lập Văn bước vào, nhìn thấy đầu tóc rối bù của em gái: "Vừa dậy à?"

"Ừ." Triệu Tuế gật đầu, mệt quá, cô vừa mơ một giấc dài cả tiếng đồng hồ, bây giờ đang cố nhớ lại xem mình đã mơ gì.

"Mơ gì đấy?" Nhìn bộ dạng uể oải của em gái, Triệu Lập Văn lấy chiếc lược gỗ nhỏ ra định chải đầu cho cô.

"Hình như em mơ kiểu giấc mơ trong giấc mơ ấy, cứ nối tiếp nhau, em cảm giác mình vẫn có thể ngủ tiếp." Triệu Tuế nói rồi nằm xuống, định bụng ngủ thêm một lát.

"Trên núi Tiểu Ngư chẳng còn mấy củ mài đâu, những củ tìm được đều đã bị gặm nham nhở cả rồi. Bây giờ đến cả người lớn rảnh rỗi cũng lên núi Tiểu Ngư bắt chuột." Triệu Lập Văn kể cho em gái nghe tin tức mà em trai vừa dò la được.

Vừa nghe đến chuột, Triệu Tuế lập tức nghĩ đến tiền, lần trước việc bán chuột cũng chẳng kéo dài được bao lâu đã phải dừng lại vì không tìm thấy chuột để bắt. Cô mở mắt, ánh mắt sáng lên đầy hào hứng: "Vậy chúng ta cũng đi đi!"

"Ham tiền." Triệu Lập Văn lẩm bẩm mắng yêu em gái, rồi kéo cô ngồi dậy, tiếp tục chải đầu cho cô.

"Để em tự chải." Triệu Tuế định giành lấy chiếc lược, anh trai cô lại muốn nghịch tóc cô, cô không cho.

"Em chải mạnh tay, dễ rụng tóc." Triệu Lập Văn né tránh tay em gái, cơ hội hiếm có thế này, đương nhiên anh phải nắm chắc.

Đến lúc soi gương, nhìn thấy bốn b.í.m tóc mới tết, Triệu Tuế tò mò hỏi: "Anh, anh không phải là dân IT sao?"

"Khụ, rửa mặt rồi đi thôi, Tiểu Võ đang đợi ở trụ sở đội rồi." Triệu Lập Văn lấy áo khoác của em gái trùm lên đầu cô, rồi đi ra ngoài tìm sọt và cuốc.

"Đúng là đồ biến thái." Triệu Tuế bĩu môi, mặc quần áo chỉnh tề rồi đi rửa mặt.

Thời tiết tháng chín, mặt trời vẫn còn gay gắt, Triệu Tuế mặc áo dài tay thấy hơi nóng.

"Em muốn về thay áo." Triệu Tuế xắn tay áo lên mà vẫn thấy nóng, nhưng cô không thể cởi cúc áo khoác ngoài được.

Thời buổi này ăn mặc còn khá dè dặt, con trai mặc áo may ô cởi cúc áo ngoài trông còn ra dáng bụi đời, con gái thì không được. Đến thời kỳ mười năm sau này, quần áo kiểu khoe dáng càng không thể mặc.

"Trên núi Tiểu Ngư nhiều lá tre, em cứ mặc áo dài tay đi." Triệu Lập Văn lắc đầu, em gái mặc áo dài tay vẫn hơn.