"Tuế Tuế, em đi mở cửa." Triệu Lập Văn mang theo em trai giấu con thỏ vào phòng bếp, bảo em gái ra sân trước gọi Triệu Quảng Quý vào.
"Dạ." Triệu Tuế đáp, mở cửa sân trước.
Vừa vào đến nơi, Triệu Quảng Quý đã thấy Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ đang chặt củi. Lũ trẻ nhà anh ba thật thỏi việc. Con trai nhà mình còn phải vài năm nữa mới có thể lên núi nhặt củi, con gái thì mỗi ngày nhặt vừa đủ dùng, củi dự trữ cho mùa đông đều là do ông tự mình lên núi kiếm thêm.
"Bán chuột không?"
"Dạ, có lương thực thì đổi lương thực, không có thì lấy tiền cũng được ạ." Triệu Tuế nhắc túi lưới đựng hai con chuột đến trước mặt Triệu Quảng Quý. Thật ra cô bé muốn lấy tiền hơn, lương thực trong nhà không thiếu, nhưng cô cũng không muốn để Triệu Quảng Quý nghĩ nhà mình dư dả gì.
Anh em cô rảnh là lại lên núi, phần lớn là vì muốn chứng tỏ gia đình có điều kiện ăn uống đầy đủ nhờ vào số đồ cha để lại cùng việc thường xuyên lên núi kiếm đồ ăn. Chứ dựa vào số đồ trong không gian của cô, cả nhà nằm chơi cũng không sợ đói.
"Trong thành nhiều người thèm thịt lắm, chắc lần này giá cả sẽ tăng, chứ lương thực thì không tăng đâu." Triệu Quảng Quý kiểm tra lũ chuột, hiện tại giá lương thực trong huyện vẫn bình ổn.
"Dạ, vậy theo quy củ cũ đi ạ." Triệu Lập Văn gật đầu. Thỉnh thoảng cậu cũng đến mấy con hẻm bán lương thực để quan sát, nên cũng nắm được tình hình giá cả trong huyện.
Triệu Quảng Quý ước lượng túi chuột."Vậy trưa mai chú tư ghé báo giá."
Nói xong, ông xách túi lưới rời đi. Ông còn phải đến sáu nhà khác để thu mua chuột.
Triệu Lập Võ nghĩ đến việc sắp có tiền bỏ túi thì miệng cười toe toét, đến khi em gái đóng cửa sân trước lại mới nói: "Vừa đủ bốn cái chân thỏ, mẹ được một cái rồi."
Triệu Lập Văn lúc này mới sực nhớ ra, hai con thỏ có bốn cái chân, chân trước nhà họ không bao giờ giữ lại mà chặt nhỏ ra luôn. Mẹ chắc cũng sẽ không giành với các con."Ừ nhỉ, tối nay mỗi đứa mình một cái chân thỏ."
Triệu Tuế cũng vừa mới nghĩ đến chuyện này. Nhưng nhà họ làm thịt thì nhà trên chắc chắn biết, không biết có khi nào Tứ thúc biết được bọn họ còn săn được thỏ không.
Lúc chia nhà, thật ra nhà họ có thể chọn khu vực dưới chân núi để xây nhà, nhưng cha cô bé lo ông không có nhà, lỡ thú dữ trên núi xuống thì nhà họ sẽ là nơi chúng nhắm đến đầu tiên nên thôi.
Tiếng chuông tan làm vang lên, ba anh em tiếp tục xử lý chỗ thỏ.
Triệu Lập Văn nhanh tay chặt thỏ thành từng miếng, Triệu Lập Võ phụ trách rửa nồi và rau, Triệu Tuế thì nhóm lửa.
Đợi đến khi cho thịt thỏ vào nồi, Triệu Tuế mới bắt đầu vặn lửa to. Thịt cho vào nồi khi chưa nóng dễ bị ám khói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai con thỏ quá gầy, xào xong thì đáy nồi chỉ còn một ít mỡ, không cần chắt ra, dùng luôn để xào rau.
"Tiểu Võ, mở cửa." Trần Tú Hòa đứng ngoài sân gọi vọng vào.
"Con đây!" Triệu Lập Võ bỏ củ khoai tây đang gọt dở xuống, chạy ra mở cửa.
"Ôi, bắt được thỏ à?" Trần Tú Hòa nhìn thịt thỏ trong nồi, không ngờ ba đứa nhỏ không chỉ bắt được chuột, mà còn có cả thỏ. Lúc nãy làm việc trên ruộng, bà nghe Dương Thúy Hoa khoe con trai bà ta bắt được hai con chuột.
"Mẹ, hai con chuột, một con lớn một con nhỏ. Tứ thúc vừa mới mang đi rồi ạ." Triệu Lập Võ kể lại chuyện vừa nãy cho mẹ nghe.
"Tiểu Văn, đưa mẹ cái xẻng nào." Trần Tú Hòa gật đầu, định tiếp quản công việc của con trai.
TBC
"Không cần đâu mẹ, hôm nay con muốn tự tay nấu." Triệu Lập Văn nghiêng người, ra hiệu mẹ ngồi đợi thưởng thức tài nghệ của cậu.
Trần Tú Hòa cũng không miễn cưỡng, ngồi bên cạnh xem mấy đứa nhỏ làm việc.
Bên này, Dư Giai Giai nhìn tám con chuột trên nền đất, thầm nghĩ xem có thể đổi được mấy ngày lương thực.
"Bao giờ đi?" Cô hỏi.
"Giờ Mùi đi." Triệu Quảng Quý biết vợ đang nghĩ gì. Ông liếc nhìn bức tường đối diện - bức tường chung với nhà anh cả.
"Ừ." Dư Giai Giai bưng bát đi vào bếp, tính toán lát nữa chồng ra ngoài, mình phải làm thêm hai cái bánh ngô cho ông có sức mà đi.
Triệu Vi Vi nghĩ đến điều kiện của nhà bác Ba, lại nghĩ đến việc Triệu Viện Viện nhờ vả mình, trong lòng rất bực bội.
Triệu Viện Viện là bạn chơi thân nhất của cô ở đội sản xuất Phúc Hưng. Hôm nay Triệu Viện Viện đột nhiên nói muốn chơi với Triệu Tuế, cô cũng không phải con nít, thừa biết mục đích Triệu Viện Viện tìm mình là muốn thông qua mình để làm quen với Triệu Tuế.
Hôm sau, Triệu Viện Viện đến nhà họ Triệu tìm Triệu Vi Vi.
Thấy cô bạn thi thoảng liếc nhìn về phía cửa sổ phòng chú Ba, Triệu Vi Vi thầm cười khẩy, giả vờ như không thấy. Cô phải tìm thêm bạn mới rồi đá Triệu Viện Viện đi.
"Vi Vi, chúng ta chơi ném đá đi, gọi em họ cậu ra chơi chung nữa." Triệu Viện Viện lấy từ trong túi ra một nắm đá, do chơi lâu ngày nên bề mặt những viên đá đã rất nhẵn.