Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 209



"Tuế Tuế chắc vẫn đang ngủ." Triệu Vi Vi đang mài củ sắn đào được hôm qua, định làm bột sắn để ăn. Đây là cô học được từ nhà bác Ba. Ăn củ sắn sống rất rát cổ họng, mà mẹ cô lại không muốn mất công xay bột, nên cô toàn phải tự làm lấy.

"Đã tám giờ rồi mà còn ngủ á?" Triệu Viện Viện hơi ngạc nhiên. Dạo gần đây, cô thường xuyên nhắc đến Triệu Tuế, và những điều nghe được đều vượt xa sức tưởng tượng của cô.

Ví dụ như, Triệu Tuế lên núi không bao giờ phải đeo gùi, có khi còn được hai anh trai cõng về. Ở nhà được ăn ngon nhất, toàn được ưu tiên thịt với đùi gà, lại chẳng phải làm việc nhà.

Nghĩ đến lời dặn của chị họ, Triệu Viện Viện bèn lên tinh thần."Thế bao giờ thì Tuế Tuế dậy?"

"Không biết, chắc chín giờ là dậy." Triệu Vi Vi hơi bực, cô muốn đuổi Triệu Viện Viện về lắm rồi.

Nhận ra thái độ của bạn, Triệu Viện Viện không nói gì nữa. Hôm nay cô đến đây là có nhiệm vụ, nhất định phải nói chuyện được với Triệu Tuế. Nghĩ đến chiếc váy và kẹo mà chị họ đã hứa, cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.

Trên giường đất trong phòng, Triệu Tuế đang mơ một giấc mơ đẹp. Cô mơ thấy mình đang ở thế kỷ 21, nằm trong phòng chơi game vào ngày cuối tuần, bên ngoài vọng vào tiếng mẹ mắng em trai học bài đến xót ruột.

Sợ bị vạ lây, Triệu Tuế tính chuồn sang phòng ngủ chính từ ban công rồi lẻn ra khỏi nhà, nào ngờ cửa phòng bất ngờ bật mở. Mẹ cô mặt mày bực bội nói: "Tuệ Tuệ, ra dạy em con học bài đi, mẹ không cần nó nữa."

"Dạ, được... A!" Triệu Tuế vừa định nhận lời thì khung cảnh xung quanh bỗng chốc biến thành núi Tiểu Ngư. Bên cạnh còn có một con bạch xà đang nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô sợ hãi bỏ chạy thối chết."Nhà người bị Triệu Lập Hưng giết, muốn báo thù thì đi tìm hắn, tìm tôi làm gì!"

Bạch xà chẳng quan tâm, cứ thế vừa thè lưỡi vừa đuổi theo Triệu Tuế. Rồi đột nhiên, bạch xà biến thành một con ch.ó cỏ, tốc độ đuổi theo cũng tăng lên đáng kể.

Triệu Tuế cắm đầu chạy, mải mê đến nỗi giẫm phải hụt chân, bừng tỉnh giấc.

Mở mắt ra mới phát hiện một chân mình đang treo lơ lửng trên giường. Thì ra, không biết từ lúc nào mà cô đã lăn ra mép giường, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, Triệu Tuế hít hít mũi. Cô nhớ bố mẹ và em trai quá.

Hình như có khách đến nhà trên, nói chuyện ồn ào quá.

Triệu Tuế mở cửa sổ ra, thì ra là Triệu Vi Vi đang chơi ném đá với một bạn nữ khác.

Triệu Viện Viện ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Tuế Tuế đầu xù lông, chưa kịp nói gì thì Triệu Tuế Tuế đã đóng cửa sổ lại.

"Em gái cậu tỉnh rồi, hay là chúng ta gọi cô ấy cùng chơi?"

"Chờ chút, Tuế Tuế phải rửa mặt." Triệu Vi Vi không nhúc nhích, cô bé nghe thấy tiếng Triệu Lập Võ ở ngoài sân, đoán chừng lát nữa Triệu Tuế Tuế sẽ đi ra ngoài với anh trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên này, sau khi rửa mặt xong, Triệu Tuế Tuế nhấc cái ki trên bàn ăn lên, bên trong là một bát cháo đậu đỏ và một bát trứng hấp.

TBC

Lúc cô bé đang cầm bát húp cháo, cửa sân được mở ra, ngoài hai anh trai còn có giọng mẹ.

"Tuế Tuế, mới dậy à?" Trần Tú Hòa nhìn con gái út đang húp cháo, đoán là con bé vừa dậy chưa lâu.

"Vâng ạ, mẹ không đi làm đồng sao?" Sau vụ khoai lang thì cơ bản không còn việc đồng áng gì nhiều, chỉ là một ít cải trắng, củ cải thôi, mà không có nước thì chắc cũng chẳng thu hoạch được gì.

Dù không chắc có lớn được không, nhưng vẫn phải gieo trồng, nhỡ đâu lại lên thì sao.

Mùa đông, trên núi lấy đâu ra rau dại mà đào.

"Không đi, hôm nay ở nhà làm bột củ sắn." Trần Tú Hòa sửa sang lại tóc tai cho con gái, rồi xoay người đi tìm dụng cụ.

Tháng 11, năm ngoái tuyết đã rơi rồi, năm nay chẳng thấy có dấu hiệu gì là sắp có tuyết.

Triệu Tuế Tuế nhanh chóng ăn sáng xong, rồi cùng mọi người làm việc.

Triệu Viện Viện ở sân trước ném đá một cách buồn chán, thua liền mấy ván,"Mình xui quá, muốn đổi vận, gọi em họ cậu ra chơi chung đi."

Triệu Vi Vi mím môi, quyết định không chơi với cô bé này nữa, đứng dậy đi đến cửa phòng ba gõ cửa.

Triệu Tuế Tuế đang định bước ra cửa sau thì dừng lại, mở cửa ra thấy Triệu Vi Vi, ngạc nhiên hỏi: "Có việc gì vậy?"

"Triệu Viện Viện muốn chơi ném đá với cậu." Triệu Vi Vi dừng lại một chút rồi nói.

"Hả?" Triệu Tuế Tuế nhìn về phía Triệu Viện Viện, cô bé và Triệu Viện Viện chỉ có thể coi là quen biết sơ sơ.

"Tuế Tuế, ra đây chơi với mình đi." Triệu Viện Viện nhìn Triệu Tuế Tuế, nở nụ cười thân thiện.

"Không được, mình phải làm việc." Triệu Tuế Tuế lắc đầu, ném đá là trò trẻ con, có gì vui chứ, thời gian đó đem mài củ sắn còn hơn.

Triệu Viện Viện ngẩn người, không phải nói người nhà Triệu Tuế Tuế rất cưng chiều cô bé sao, sao lại phải làm việc,"Làm việc gì, mình giúp cho."

Triệu Tuế Tuế nheo mắt, mục đích của Triệu Viện Viện rõ ràng là đang nhắm vào nhà mình,"Còn có mấy anh trai mình nữa, không cần đâu, hai cậu tự chơi đi."