Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 211



"Chuyện này..." Tiền Xuân Phân cũng biết một mình mang nhiều lương thực như vậy, nhất định sẽ bị chú ý.

"Vậy thì, chị dâu mang một phần về trước, phần còn lại để bác hai về lấy?" Trần Tú Hòa cũng nghe nói trên đường có người cướp lương thực, để chắc chắn, vẫn nên chia ra mang về thành phố thì hơn.

"Cách này hay." Tiền Xuân Phân gật đầu đồng ý.

"Chị ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới có sức mang lương thực." Trần Tú Hòa thấy chị dâu chỉ ăn một cái bánh bao, lại đưa thêm cho chị ấy một cái nữa.

Tiền Xuân Phân nghẹn lời, đúng là ăn no mới có sức mang lương thực.

Ăn cơm trưa xong, Tiền Xuân Phân nhìn ngó ra sân trước, thấy không có vấn đề gì, lặng lẽ chuyển lương thực vào phòng mình.

Đến 2 giờ chiều, Triệu Quảng Quý đến nhà, đặt 4 đồng lên bàn,"Trong huyện, tiền đã không mua được lương thực, thịt chuột người ta chỉ đồng ý trả tiền, để lâu chuột cũng không ăn được, chỉ có thể đổi thành tiền."

"Không sao, có tiền cũng được." Trần Tú Hòa cũng nghĩ đến khả năng đổi được lương thực lần này không cao.

TBC

Đến bốn giờ chiều, Triệu Lập Văn và Tiền Xuân Phân cùng nhau ra bến xe buýt trở về huyện.

Triệu Tuế nhìn bóng lưng hai người,"Mẹ, đói lâu có ảnh hưởng sức khỏe không?"

Trần Tú Hòa biết nếu chịu đói trong thời gian dài, cơ thể nhất định sẽ có vấn đề,"Hy vọng sang năm mưa thuận gió hòa."

Hôm sau là thứ hai, Triệu Tuế vừa tỉnh giấc đã thấy lạnh, đột nhiên lười đi học.

"Tuế Tuế, dậy thôi con, tuyết rơi rồi, sắp muộn học rồi." Trần Tú Hòa vén chăn gọi con gái.

Triệu Tuế nghe thấy tuyết rơi, lập tức mở mắt, ánh sáng ngoài cửa sổ sáng hơn hôm qua, cuối cùng cũng có tuyết.

Sau khi thay quần áo ăn sáng xong, Triệu Tuế theo anh trai đến trường.

Trên đường đi gặp Triệu Vi Vi đi một mình, không thấy Triệu Viện Viện đi cùng như mọi khi.

Triệu Viện Viện thuộc nhóm học muộn, 11 tuổi mới học lớp 4, cùng lớp cùng bàn với Triệu Vi Vi.

Triệu Vi Vi thấy hai anh em Triệu Tuế Tuế đi qua, lườm Triệu Tuế một cái.

Buổi trưa tan học, Triệu Tuế Tuế nhận ra tuyết trên đường về đại đội Phú Hưng ít hơn hẳn, chắc là bị gom lại để trồng rau trong nhà kính.

9 đại đội sản xuất trực thuộc xã Trung Cốc đều biết cách này, trồng rau trong nhà cơ bản là để tự ăn, dù sao bây giờ rau quả cũng khó đổi được lương thực.

Ngoài ruộng cải bắp, Trần Tú Hòa đang thu hoạch, một cây cải chưa đến nửa cân, số này đã được coi là nặng nhất, có những cây chẳng ra nổi bắp.

Thu hoạch cải bắp và củ cải xong, trên ruộng chỉ còn lại lúa mì đông.

Triệu Tuế Tuế đi một vòng quanh ruộng, lại thêm một năm khó khăn nữa rồi.

Đại đội trưởng ngồi xổm bên bể nước hút t.h.u.ố.c lá sợi, nghĩ xem có nên xây thêm bể chứa nước hay không, nhưng hiện tại đội viên ai cũng kiệt sức, lấy đâu ra người mà làm việc nặng nhọc như vậy, haiz, lo lắng quá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một bóng người xuất hiện trước mặt, đại đội trưởng vội vàng gọi giật lại,"Tuế Tuế, lại đây với ông nội."

Triệu Tuế quay người lại, không phải chứ, đại đội trưởng lại muốn cháu làm "thần ngôn" nữa sao?

"Cháu chào ông ạ."

"Ừ, Tuế Tuế, cháu xem có nên đào thêm mấy cái bể chứa nước trong đại đội không?"

"Có sức mà đào ạ?" Triệu Tuế Tuế nói trúng tim đen, câu hỏi như gáo nước lạnh tạt vào mặt.

"Khụ, vậy cháu nói xem sang năm có mưa không?" Đại đội trưởng ho nhẹ một tiếng, hỏi tiếp.

"Cháu không biết." Triệu Tuế nhớ năm 1961 nạn đói mới bắt đầu thuyên giảm, nhưng vẫn chưa mưa nhiều.

"Cháu có mơ thấy gì không?"

"Không ạ." Triệu Tuế Tuế thẳng thắn đáp.

Vừa dứt lời, trời bắt đầu mưa tuyết, thật hiếm có, hai năm nay tuyết rơi rất ít khi kèm theo mưa.

"Lâu lắm rồi mới có trận mưa tuyết như thế này, tháng 11 năm ngoái có 5 trận tuyết rơi rồi đấy." Đại đội trưởng nhìn mưa tuyết trên trời, đột nhiên cảm thấy sang năm có hy vọng.

"Ông ơi, cháu về đây ạ." Triệu Tuế Tuế cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt, cũng là một bước ngoặt quan trọng.

"Ừ, về đi." Đại đội trưởng để Triệu Tuế về trước, còn mình ở lại xem xét tình hình sinh trưởng của lúa mì.

Ăn trưa xong, Trần Tú Hòa bắt đầu đun nước tuyết để tắm rửa, tranh thủ lúc trời chưa quá lạnh.

Phòng tắm được che chắn bởi những tấm rơm, tránh cho hơi nóng thoát ra ngoài quá nhanh.

Triệu Tuế ngồi trong thùng, mẹ đang kỳ lưng cho cô bé.

"Con xem, lưng toàn đất bẩn này." Trần Tú Hòa chìa mảng bẩn vừa kỳ được trên lưng con gái ra cho cô bé xem.

"Eo ơi, bẩn quá." Triệu Tuế Tuế không ngờ người mình lại bẩn đến vậy.

Trần Tú Hòa tắm rửa cho con gái xong, bế con lên giường sưởi ấm,"Tiểu Võ, đi thay nước đi con, lát mẹ tắm cho."

Trên giường gạch, một bên là quần áo sạch sẽ, gọn gàng, một bên chất đầy quần áo bẩn.

Nhân lúc có tuyết, hôm nay cả nhà sẽ tổng vệ sinh, giặt giũ toàn bộ quần áo.

Trần Tú Hòa lau khô tóc cho con gái được một nửa thì ra ngoài tắm rửa cho con trai.

Triệu Tuế Tuế mặc áo bông, ngồi trên giường hong tóc, lúc này mà ốm thì khổ.

Cảm giác sạch sẽ sảng khoái thật tuyệt vời.