Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 212



Cô bé mở ngăn kéo tủ lấy thư, là thư người đưa thư vừa mang đến, kèm theo còn có một gói hàng.

Đọc thư bố gửi, biết bố sẽ về vào dịp Tết, cô bé bắt đầu lo lắng không biết phải giấu Tụ Bảo Bồn thế nào, liệu bố có phát hiện ra điều gì không.

"Tuế Tuế, ngẩn ngơ cái gì đấy?" Triệu Lập Võ vừa lau tóc vừa hỏi.

"Bố viết thư bảo Tết sẽ về." Triệu Tuế Tuế thuật lại thông tin quan trọng nhất trong thư cho anh trai, vì lo lắng thư từ bị theo dõi nên từ trước đến nay họ chưa từng nói cho bố biết về Tụ Bảo Bồn.

Triệu Quảng Thúc cũng nghĩ số lương thực trong nhà là do mọi người mua trước với giá cao.

"Thật hả!?" Triệu Lập Võ mừng rỡ xác nhận lại, đã rất lâu rồi bố cậu bé chưa về nhà.

"Ừ, chắc là 28 Tết sẽ về đến nhà." Triệu Tuế Tuế gật đầu, đưa thư cho anh trai, cột tóc gọn gàng rồi ra khỏi giường, cô bé muốn đi kỳ lưng cho mẹ.

Vén rèm phòng tắm, Trần Tú Hòa đang kỳ cọ cánh tay, thấy con gái bước vào liền vắt khăn lên thành bồn tắm,"Lại kỳ lưng cho mẹ nào."

Triệu Tuế Tuế nhúng khăn vào nước nóng rồi bắt đầu kỳ cọ,"Mẹ ơi, người mẹ còn bẩn hơn cả con."

"Mẹ làm việc nhiều, đổ mồ hôi nhiều nên người đen hơn là chuyện bình thường." Trần Tú Hòa nằm nhoài trên thành bồn, khó có được lúc thư giãn như vậy, cô chỉ huy con gái gãi lưng cho mình.

"Mẹ, bố bảo Tết sẽ về." Triệu Tuế Tuế kể lại nội dung bức thư cho mẹ nghe.

Trần Tú Hòa mở mắt, nghĩ đến nghề nghiệp của chồng, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, không biết có thể giữ được Tụ Bảo Bồn hay không,"Tuế Tuế có muốn giữ lại Tụ Bảo Bồn không?"

"Có ạ, có Tụ Bảo Bồn là có đồ ăn." Triệu Tuế Tuế không chút do dự đáp lời, Tụ Bảo Bồn chỉ là vật che mắt, lương thực thực sự nằm trong không gian của cô bé.

Cho dù bố có lấy đi Tụ Bảo Bồn thì với cô bé cũng chẳng hề hấn gì, cùng lắm là tạo ra một cái mới là được.

"Chuyện này đợi bố con về rồi tính." Trần Tú Hòa cũng không chắc chắn, nhưng Tụ Bảo Bồn đã giúp gia đình cô vượt qua giai đoạn khó khăn này, cô đã rất mãn nguyện rồi.

Trong nhà còn tích trữ được hơn 500 cân lương thực, sang năm không có Tụ Bảo Bồn thì gia đình vẫn có cơm ăn.

Trần Tú Hòa có linh cảm, nạn hạn hán sắp kết thúc rồi.

Triệu Tuế nhìn bộ dạng của mẹ, cũng không nói gì nữa, ra sức tiếp tục chà lưng, mãi đến khi không chà được bùn đất mới buông tay.

TBC

"Về phòng đi con." Trần Tú Hòa cầm lấy khăn mặt tiếp tục chà xát cánh tay cho mình, giục con gái út trở về phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trở lại phòng, Triệu Tuế liền thấy anh trai đang giặt quần áo.

"Để em đi xách nước." Triệu Tuế xách thùng nước đi vào bếp, sức lực của cô nhỏ, chỉ có thể xách nửa thùng nửa thùng.

Dần dần Triệu Tuế phát hiện trực tiếp dùng gáo múc nước tương đối tiết kiệm sức lực, dù sao thùng nước làm bằng gỗ cũng rất nặng.

Trần Tú Hòa sau khi tắm rửa xong, liền nhận việc giặt quần áo,"Con gái út phụ trách đun nước là được rồi."

"Vâng ạ." Triệu Tuế đổ nước trong gáo vào chậu gỗ đã giặt quần áo, quay về bếp nhóm lửa.

Ba mẹ con bận rộn cả buổi chiều, giặt sạch hết chỗ quần áo bẩn đã tích lũy.

Dưới mái hiên và trên tường đều treo đầy quần áo, trên giường lò cũng có.

Đến thứ sáu, Trần Tú Hòa nấu cơm chờ con trai lớn trở về, đợi lâu không thấy, bà lo lắng định đi ra ngoài tìm thì cửa sân đã bị con trai lớn gõ vang.

"Tiểu Văn, sao hôm nay về muộn thế này?" Trần Tú Hòa vỗ vỗ tuyết trên vai con trai, hỏi.

"Tuyết rơi đường trơn, bác tài xém chút nữa gặp t.a.i n.ạ.n nên lái xe khá chậm." Triệu Lập Văn nhận lấy ly tráng men em gái đưa qua, uống từng ngụm nhỏ nước gừng đường.

Triệu Lập Văn uống nước, lại nghĩ tới cô gái bảo anh đi đường vòng trở về. Da mặt Dương Tuyết này có chút dày, không phải nói người thời này, nam nữ chỉ cần chạm tay nhau cũng sẽ ngại ngùng sao, Dương Tuyết này là biến dị à?

Anh cũng thử dò xét xem Dương Tuyết có phải xuyên không hay không, kết quả chứng minh cô ta là người bản địa chính hiệu.

Triệu Lập Văn không nói nguyên nhân còn có thêm cái đuôi bám theo, hiện tại cái đuôi này đang ở nhà Triệu Viện Viện run cầm cập.

"Chị họ, uống chén nước cho ấm." Triệu Viện Viện đưa cho Dương Tuyết một chén nước sôi.

Dương Tuyết cầm chén tráng men đã bong tróc sơn, có chút ghét bỏ, nhưng vẫn nhấp từng ngụm nhỏ,"Đường xá ở đây các cậu khó đi quá, tôi ngã mấy lần rồi đấy."

"Tuyết rơi đường trơn, thôn Phú Hưng không thể so với huyện, tuyết đọng trên đường nhiều hơn." Triệu Viện Viện hiền lành nói.

Dương Tuyết nhướng mày, từ trong túi xách lấy ra một cái bọc giấy,"Cầm đi hầm cho dì đi."

Triệu Viện Viện cầm lấy bọc giấy đi vào bếp, đưa cho bà nội,"Hình như là móng giò ạ."

Bà nội của Triệu Viện Viện - bà Tần mở bọc giấy, phát hiện bên trong chỉ có hai cái móng giò, bĩu môi,"Sao không phải thịt ba chỉ?"