Hành khách trên xe không nhiều, mọi người cũng không tỏ vẻ khó chịu khi thấy tài xế chờ đợi một chàng trai trẻ.
Triệu Lập Văn tìm một chỗ ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm. Nếu không kịp chuyến này, chắc anh phải đợi đến mai mới về được.
Vì tuyết rơi nên chặng đường vốn chỉ mất một tiếng, nay phải mất đến một tiếng rưỡi.
Lúc đường sá tốt thì một tiếng rưỡi là đến công xã, còn khi nào đường xấu thì khó mà nói trước được.
May mà chiều nay trời không tuyết, đường cũng dễ đi.
Trên đường có người vẫy xe, tài xế chẳng buồn dừng, cứ thế tăng tốc cho xe lướt qua.
Triệu Lập Văn vừa hay ngẩng đầu lên nhìn người khách bộ hành kia, thấy có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Vu Viễn Hàng nhìn theo chiếc xe khuất dần phía xa, lòng không khỏi chùng xuống. Ông chỉ còn cách tiếp tục cuốc bộ về nhà.
Xe về đến công xã thì trời đã tối hẳn.
Triệu Lập Văn bật đèn pin, rảo bước về nhà.
Đi được nửa đường, anh thấy em trai Triệu Lập Võ đang cầm đèn dầu, còn cô em gái Triệu Tuế Tuế thì tay cầm đèn pin đứng chờ. Nhìn thấy hai em, lòng anh bỗng dâng lên niềm xúc động khó tả.
"Anh, anh lấy đèn pin ở đâu thế?" Triệu Lập Võ nhìn vật trên tay anh trai, quả là đèn pin rồi.
"Anh tự lắp." Triệu Lập Văn đưa chiếc đèn pin tự chế cho cậu em trai xem xét.
"Giỏi quá! Anh dạy em làm với!" Triệu Lập Võ thích thú nghịch chiếc đèn pin đơn giản, trong đầu nảy ra ý nghĩ hay ho. Phải làm lấy hai cái mới được, như vậy bốn người trong nhà, mỗi người một chiếc.
"Lạnh quá, về nhà rồi nói." Triệu Lập Văn cầm đèn dầu, vừa đi vừa hỏi: "Sao hai đứa lại ra đây?"
"Mẹ sợ anh đi đường tối trời sấp ngã." Triệu Tuế Tuế đưa chiếc bình nước nóng trong tay cho anh.
"Không cần đâu, em cầm lấy." Triệu Lập Văn không nhận, nắm tay em gái cùng đi.
May mà hiện tại tuyết rơi không lớn. Người dân đại đội Phú Hưng đều cảm nhận rõ ràng, mùa đông năm nay tuyết rơi nhiều hơn hai năm trước, ai nấy đều hy vọng sang năm sẽ là một năm bội thu.
Thấy ba đứa con đều bình an trở về, Trần Tú Hòa giục các con mau rửa tay ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ăn cơm tối xong, Triệu Lập Võ cứ nằng nặc đòi anh trai dạy làm đèn pin.
Triệu Tuế Tuế chăm chú quan sát chiếc đèn pin đơn sơ. Vỏ pin được cuộn bằng giấy báo, chắc là do không tìm được miếng sắt nào vừa ý. Còn pin thì chỉ có mỗi một viên.
"Hay là mình nhờ cậu làm cho cái vỏ kim loại, đổi lấy một ít lương thực?"
Nghe con gái nói, Trần Tú Hòa thấy cũng được: "Mai mang năm cân bột mì với năm cân gạo sang nhà ông ngoại, nhờ cậu con làm cho bốn cái vỏ."
Triệu Lập Văn cũng định ngày mai sẽ sang nhà cậu bàn chuyện này: "Vâng, con cũng định vậy."
Triệu Lập Võ tò mò tháo tung chiếc đèn pin ra, kết quả lắp mãi không xong, đành ngậm ngùi đưa các bộ phận cho anh trai.
Triệu Lập Văn vừa tự tay lắp ráp, vừa kiên nhẫn giải thích từng chi tiết nhỏ. Chẳng mấy chốc, chiếc đèn pin đã được lắp ráp hoàn chỉnh.
Thực ra, trong không gian của Triệu Lập Văn có tận hai chiếc đèn pin chạy bằng pin Lithium. Một chiếc là đèn pin cỡ nhỏ thông thường, chiếc còn lại là loại đèn pin công suất lớn dùng để kiểm tra xe. Chỉ tiếc là hai thứ này đều không thể xuất hiện ở thời đại này. Cửa hàng mậu dịch gần đây cũng không bán đèn pin, anh chỉ còn cách tự tay làm lấy.
"Anh, sau này anh định vào làm ở xưởng cơ khí à?" Thấy anh trai tự tay lắp ráp đèn pin, Triệu Tuế Tuế liền hỏi.
"Chắc là anh sẽ thi vào ngành cơ khí dân dụng hoặc cơ khí quân sự." Triệu Lập Văn vẫn chưa quyết định có nên thi vào trường quân đội hay không, nhưng nếu các em muốn thi đại học, thì thi vào trường đại học quân đội là sự lựa chọn tốt nhất.
"Cứ từ từ rồi tính, còn hơn một năm nữa cơ mà." Trần Tú Hòa vừa khâu lại chiếc áo rách cho con trai, vừa giục lũ trẻ mau đi ngủ.
TBC
Vu Viễn Hàng lúc đi lúc nghỉ, mãi đến ba giờ sáng mới về đến đại đội Phú Hưng. Ông tìm đến một ngôi nhà dưới chân núi theo như lời người ta đã chỉ đường.
Vu Viễn Hàng chỉnh trang lại quần áo tóc tai, cố kìm nén sự xúc động trong lòng, giơ tay lên gõ cửa theo nhịp ba dài một ngắn, gõ ba lần, rồi lại ba ngắn một dài, gõ thêm ba lần nữa.
Bà cụ Vu trong nhà nghe tiếng gõ cửa, ngơ ngác hồi lâu mới kịp phản ứng, vội vàng xuống giường, chạy ra mở cửa.
Vu Viễn Hàng theo sau lưng mẹ vào nhà, quỳ xuống đất dập đầu ba cái: "Mẹ, con về rồi!"
Bà cụ Vu xúc động đến nghẹn lời, chỉ biết run rẩy đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt người con trai, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
"Mẹ, mẹ vất vả rồi. Ngày kia chúng ta sẽ rời khỏi đây, bí mật thôi. Con đã mua nhà ở bên Cảng Thành rồi, chúng ta sẽ đến đó sinh sống." Vu Viễn Hàng đưa tay lên lau nước mắt cho mẹ.
Lần này trở về, ông đã phải bỏ ra gần hết gia sản, đút lót khắp nơi mới có thể thuận lợi trở về.