Các nhà khoa học khí tượng đã dự đoán, khí hậu trước và sau vụ thu năm sau sẽ trở lại bình thường. Những ngày tháng khốn khó này cuối cùng cũng sắp qua rồi.
"Ăn bánh bao đi ạ." Triệu Lập Võ nhét vào tay Triệu Quảng Trọng một cái bánh bao đường đỏ.
"Cái này..." Triệu Quảng Trọng còn chưa nói xong đã bị Trần Tú Hòa ngăn lại.
"Anh cứ ăn đi, không thiếu mấy cái bánh bao này đâu."
Triệu Tuế Tuế chống cằm nhìn Triệu Quảng Trọng ăn bánh bao, nhớ đến bóng lưng nhìn thấy ở trường học lúc sáng,"Mẹ, bố đã gần hai năm chưa về rồi nhỉ?"
"Ừ, đến Tết là tròn hai năm." Trần Tú Hòa nghĩ đến cảnh chồng bà lúc rạng sáng mới về, lại còn lén lút như vậy, chẳng khác nào chưa từng về.
Ăn cơm trưa xong, Triệu Quảng Trọng về phòng lấy số lương thực đã mua trước đó. Ông đi theo đoàn khảo sát đến huyện Bình Cao khảo sát mỏ, tiện thể về lấy lương thực.
Triệu Tuế Tuế nhét một nắm thịt khô vào túi công văn của Triệu Quảng Trọng,"Cho chị Chi Chi và mọi người ạ."
"Cảm ơn con, Tuế Tuế." Triệu Quảng Trọng không từ chối. Chờ qua thời gian khó khăn này, ông sẽ mua gấp đôi cho cháu gái.
Nhìn bóng lưng Triệu Quảng Trọng rời đi, Triệu Tuế Tuế lại nhớ đến bóng lưng lúc sáng, cô lắc đầu, thật mong đến Tết.
Buổi chiều, Triệu Tuế Tuế vừa mở mắt ra đã thấy Triệu Bảo Châu đang nhìn mình chằm chằm. Cô bé lật người, tiếp tục ngủ.
"Tuế Tuế, chúng ta chơi cờ vây đi, bây giờ mình chơi giỏi lắm rồi đấy." Triệu Bảo Châu lay Triệu Tuế Tuế, muốn cô dậy chơi cùng.
"Vậy cậu thắng anh mình trước đi, mình chơi với cậu sau." Triệu Tuế Tuế không chịu dậy, kéo chăn trùm đầu.
"Anh Lập Võ đang đọc sách, Tuế Tuế, dậy đi mà." Triệu Bảo Châu bắt đầu nài nỉ.
Triệu Tuế Tuế biết khả năng mè nheo của Triệu Bảo Châu, đành phải ngồi dậy.
Trên giường, Trần Tú Hòa và Trần Tú Mai đang đan găng tay, Triệu Lập Võ thì đang chăm chú đọc tiểu thuyết võ hiệp.
Đợi Triệu Tuế Tuế rửa mặt xong trở lại giường, Triệu Bảo Châu đã bày sẵn bàn cờ.
"Nhanh lên, mình bày bàn cờ xong rồi đây." Triệu Bảo Châu vẫy tay.
Triệu Tuế Tuế ngồi lên giường, cầm quân trắng,"Cậu đi trước đi."
"Ừm." Triệu Bảo Châu cầm quân đen, hít sâu một hơi, nhớ lại những bước đã luyện tập với anh trai ở nhà. Lần này nhất định cô bé sẽ thắng.
Hai người chơi một lúc đã được ba mươi nước cờ, Triệu Bảo Châu đã quên hết những bước đã luyện tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Tuế Tuế lấy một cuốn sách dạy chơi cờ vây ra, vừa xem vừa chờ Triệu Bảo Châu suy nghĩ.
Trần Tú Hòa làm mẫu một lần, rồi để chị họ tự làm.
Một chiếc găng tay đan đi đan lại, tháo ra rồi đan lại, cuối cùng cũng hoàn thành.
"Vất vả thật đấy, nhưng hoa văn đan ra quả thật rất đẹp. Còn lại để tôi về nhà đan." Trần Tú Mai duỗi lưng, chuẩn bị về nhà nấu cơm,"Bảo Châu, về nhà thôi con."
Triệu Bảo Châu gãi đầu gãi tai, không biết nên đi nước nào,"Tuế Tuế, mình thua rồi."
"Chưa thua đâu, cậu mang bàn cờ về nhà nghĩ lại đi, mai mà vẫn chưa biết đ.á.n.h thế nào thì mình chỉ cho." Triệu Tuế Tuế không trực tiếp nói cho Triệu Bảo Châu nước đi. Cô bé cần phải tự mình ngộ ra mới được.
Cũng giống như chim non muốn ra khỏi vỏ trứng, chim mẹ chỉ có thể dẫn đường chứ không thể trực tiếp mổ vỏ giúp chim non.
Triệu Tuế Tuế lấy một tờ giấy tập và bút chì,"Chép đi."
Triệu Bảo Châu nhận lấy bút và giấy, bắt đầu sao chép bàn cờ.
Trần Tú Mai ngồi bên cạnh nhìn con gái, không hề giục giã.
Chờ sau khi hai mẹ con Triệu Bảo Châu về, Triệu Lập Võ bỏ quyển tiểu thuyết xuống, ngồi đối diện em gái,"Để anh."
"Vâng ạ." Triệu Tuế Tuế đang định nằm xuống, nghe vậy lại ngồi thẳng dậy.
Triệu Lập Võ đã bị anh trai và em gái "hành hạ" vô số lần, sau khi tiếp nhận bàn cờ của Triệu Bảo Châu, cậu đặt thẳng quân đen lên bàn cờ. Sau ba nước, bên quân đen đã chuyển nguy thành an.
Triệu Tuế Tuế tiếp tục phòng thủ, tiện thể đào thêm "hố" mới dẫn dắt anh trai.
"A! Lại thua rồi." Triệu Lập Võ bực bội nằm xuống, đạp chân, suýt chút nữa đá đổ cả bàn cờ xuống đất.
"Anh, anh có tiến bộ rồi đấy, sắp kín bàn cờ rồi." Triệu Tuế Tuế lên tiếng an ủi, anh trai cô đúng là có tiến bộ thật.
"Anh phải đọc sách." Triệu Lập Võ cầm lấy cuốn sách dạy chơi cờ vây lúc nãy của em gái. Anh trai thì thôi, em gái nhỏ tuổi hơn cậu mà, nhất định cậu phải thắng một lần.
"Vâng ạ, trong sách tự có nhà vàng." Triệu Tuế Tuế cổ vũ anh trai, sau đó thu dọn quân cờ trên bàn.
Triệu Lập Văn vội vàng chạy đến bến xe, may mà bác tài xế biết anh mỗi thứ sáu đều về nhà nên dù muộn 5 phút vẫn kiên nhẫn chờ.
"Cảm ơn bác." Triệu Lập Văn đưa vé xe cho tài xế.
TBC
"Không sao, thêm năm phút nữa mà cậu không đến thì tôi đi rồi đấy." Tài xế nhận vé, giục Triệu Lập Văn mau tìm chỗ ngồi.