Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 249



"Tàu lửa này đi thành phố H, chúng ta đi thẳng đến huyện Hà." Triệu Lập Văn từng nhìn thấy đoàn tàu này ở ga huyện Bình Cao, nếu nhà bọn họ không đi bằng xe jeep, cũng sẽ phải đi chuyến tàu này đến thành phố H, sau đó từ thành phố H chuyển xe đến huyện Hà.

Triệu Tuế Tuế đổi chỗ với Triệu Lập Văn, đây là lần đầu tiên cô bé được ngồi ô tô song song với tàu lửa.

Thời đại này tốc độ tàu lửa chưa đến 100 km/giờ, nếu đường quốc lộ tốt, ô tô rất dễ dàng đuổi kịp.

Lúc này, có người ở toa tàu đối diện mở cửa sổ, Triệu Tuế Tuế loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên mình.

Lục Minh nhìn hồi lâu mới xác định được người trên xe jeep là Triệu Tuế Tuế, cậu vội vàng vẫy tay,"Này... Này... Tuế Tuế, mình ở đây."

Triệu Lập Văn cũng nhìn thấy Lục Minh, nhưng anh lựa chọn làm lơ.

Thế nhưng Triệu Quảng Thúc lại lên tiếng.

"Tuế Tuế, Lục Minh trên tàu lửa đang gọi con kìa."

"Lục Minh? Ai vậy ạ?" Triệu Tuế Tuế vẻ mặt hoang mang, trong trí nhớ hình như không có người này.

"Con trai của chú Lục, Lục Minh."

"À, là cậu ấy." Triệu Tuế Tuế nhớ ra, không ngờ nhiều năm không gặp, Lục Minh vẫn nhận ra mình, trong lòng cũng thấy vui vui.

Triệu Lập Văn còn chưa kịp ngăn cản, em gái đã vẫy tay về phía cửa sổ.

Lục Minh nhận được hồi đáp, đang vui mừng thì đường tàu và quốc lộ bắt đầu rẽ sang hướng khác, bỏ xe jeep lại phía sau.

"Sao lại như vậy chứ." Lục Minh có chút tiếc nuối.

"Ngày mai là có thể gặp lại rồi, nhà họ cũng đến đơn vị quân đội." Giang Diệp an ủi con trai, sau đó đóng cửa sổ lại, gió lớn quá, mọi người trong toa đều tỏ ý phàn nàn.

"Mẹ, khi nào thì chúng ta đến?" Lục Minh ngồi xuống, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Ngày mai, đến lúc đó bố con sẽ đến đón." Giang Diệp cũng không biết thời gian cụ thể, tàu vừa ra ga được một lúc thì dừng hẳn một tiếng đồng hồ mới tiếp tục chạy.

"Mẹ, em tỉnh rồi." Lục Minh cảm nhận được sau lưng bị em gái đá, cô bé chắc chắn đã tỉnh.

Giang Diệp bế con gái đang nằm dậy,"Nha Nha, con có muốn đi vệ sinh không?"

"Không ạ." Lục Thiền lắc đầu, cô bé bị tiếng gọi của anh trai đ.á.n.h thức.

Bên này, xe jeep đi đến một đoạn đường đất, tốc độ chậm lại.

"Lục Thành vẫn ở cùng sư đoàn với anh à?" Trần Tú Hòa cũng nhớ đến Giang Diệp, hai người họ khá hợp nhau.

"Ừ, Lục Thành là đoàn trưởng đoàn một, anh ở đoàn ba." Triệu Quảng Thúc kể chuyện nhà Lục Thành ở ngay sát vách nhà mình.

TBC

Hai vợ chồng đang nói chuyện về khu nhà ở thì xe bị kẹt cứng.

Triệu Tuế Tuế thò đầu ra xem, không ngờ thời đại này xe cộ ít ỏi mà cũng tắc đường.

Đợi nửa tiếng đồng hồ, xe cộ phía trước vẫn không nhúc nhích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Để con xuống xem sao." Triệu Lập Văn cởi dây an toàn, xuống xe.

"Cẩn thận đấy." Triệu Quảng Thúc không yên tâm dặn dò.

"Con biết rồi." Triệu Lập Văn xuống xe từ bên phải, đi về phía trước.

Đi khoảng 500 mét, anh phát hiện có hai nhóm người đang giằng co.

Thấy tài xế xe phía sau lại bình thản ngồi trong xe nghỉ ngơi, Triệu Lập Văn tiến lên hỏi chuyện.

"Anh gì ơi, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"

Tài xế nhận lấy hai viên kẹo trái cây từ Triệu Lập Văn, sau đó mới kể cho anh nghe tình hình.

Hóa ra là gặp bọn cướp đường, hai bên đang giằng co, một bên là tài xế xe tải, một bên là bọn côn đồ địa phương.

"Nộp 5 cân lương thực thì mới cho đi, chắc xe phía trước mới đến nên không biết quy tắc."

"Cảm ơn anh." Triệu Lập Văn nghe xong, quay trở lại xe của mình.

"Thế nào rồi?" Triệu Quảng Thúc thấy con trai cả quay lại liền hỏi.

"Phía trước là bọn cướp đường." Triệu Lập Văn thuật lại tình hình.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Trần Tú Hòa lo lắng hỏi.

"Chuyện này cũng không hiếm gặp, để tôi nghĩ đã." Triệu Quảng Thúc ra ngoài lâu như vậy, đương nhiên từng gặp qua.

Nhưng lúc đó cả đoàn xe của bọn họ cùng di chuyển, bọn cướp đường nhìn thấy liền bỏ chạy.

Bọn chúng thường là người địa phương, sau khi chạy trốn sẽ lẫn vào đám đông, rất khó bắt.

"Bố, bọn chúng có năm người." Triệu Lập Văn nói thêm tình hình, bên phía xe tải chỉ có ba người, bên bọn cướp có năm tên.

"Lập Văn, đến khu nhà ở bố sẽ dạy con lái xe." Triệu Quảng Thúc muốn tự mình ra mặt giải quyết, nhưng ông mà đi thì sẽ không có ai lái xe.

Triệu Lập Văn và Triệu Tuế Tuế: Lại không thể nói là mình biết lái.

"Vâng ạ." Triệu Lập Văn gật đầu, đúng là anh cần phải học lại.

"Bố, con cũng muốn học." Triệu Lập Võ thấy vậy cũng chen vào, cậu bé cũng muốn lái ô tô.

Triệu Quảng Thúc nhìn con trai út,"Con còn nhỏ, chờ nào con lớn bằng anh con, bố sẽ dạy."

"Dạ." Triệu Lập Võ cũng biết lúc nào nên làm việc gì.

"Anh hai, anh đừng học lái ô tô nữa, anh học lái xe đạp trước đi." Triệu Tuế Tuế an ủi.

"Ừ nhỉ, xe đạp thì em biết lái." Triệu Lập Võ lại phấn khởi hẳn lên.