Đang lúc Triệu Quảng Thúc nghĩ biện pháp, phía sau xe bọn họ có một chiếc xe tải đi tới.
"Tích Đích"
Triệu Tuế Tuế quay đầu nhìn về phía sau xe, là một chiếc quân xa màu xanh lá cây.
Tiếp theo, một người lính mặc quân phục màu xanh lá từ ghế lái phụ bước xuống.
Được rồi, vấn đề đã được giải quyết.
Người xuống xe nhìn chiếc xe dài quen thuộc, đi đến buồng lái liền thấy Triệu Quảng Thúc, lập tức cúi chào: "Chào thủ trưởng."
Triệu Quảng Thúc đáp lễ, nhìn người tới là lính của Lục Thành,"Phía trước có xe cướp đường, cần người lái xe giúp tôi."
"Vâng." Sau khi liên trưởng Trương trở về xe tải, mang theo một người tới.
"Thủ trưởng."
Triệu Quảng Thúc xuống xe, giới thiệu sơ qua cho hai bên, liền mang theo 5 người lính rời đi.
Triệu Tuế Tuế ngồi lâu, muốn xuống xe hít thở không khí, mở cửa xe ra.
"Tuế Tuế, con muốn đi đâu?" Trần Tú Hòa quay đầu nhìn con gái út, tưởng con bé muốn đi vệ sinh.
Triệu Tuế Tuế lắc đầu, cô bé không muốn đi vệ sinh,"Con ở bên cạnh xe, không đi xa."
Trần Tú Hòa nghe con gái nói, cũng cảm thấy trên xe hơi ngột ngạt,"Mẹ cũng xuống hít thở một chút."
Triệu Tuế Tuế tìm một chỗ đặt ống nhòm lên, đáng tiếc phía trước có xe tải lớn chắn tầm nhìn.
"Ồ, trong tay em là ống nhòm sao?" Tần Khai Thái đang lái xe thay Triệu Quảng Thúc hỏi.
"Đúng vậy, anh cả em làm đấy." Triệu Lập Võ vẻ mặt tự hào, đưa ống nhòm trong tay cho Tần Khai Thái,"Cái này cũng vậy."
Tần Khai Thái nhận lấy ống nhòm bằng gỗ, đặt trước mắt, không ngờ nhìn rất rõ,"Tuyệt thật, không kém gì cái tôi đang dùng."
Triệu Lập Văn mỉm cười, nếu có đầy đủ dụng cụ và linh kiện, cậu còn có thể làm tốt hơn. Ống nhòm trong không gian của cậu mới là công nghệ cao, đợi cậu vào đại học sẽ thiết kế ra, để cho ống nhòm quân dụng của đất nước tiến bộ mấy chục năm, cậu muốn tháo rời chiếc xe dã ngoại, thứ gì thiết kế được đều phải làm trước.
"Nơi đó có thể nhìn." Người lính ngồi ở ghế lái xe tải chỉ một ngọn đồi nhỏ.
TBC
"Cảm ơn anh." Triệu Tuế Tuế cười ngọt ngào với anh lính, bắt đầu nhìn qua.
"Không có gì." Anh lính bị nụ cười của Triệu Tuế Tuế làm cho xiêu lòng, không ngờ con gái thủ trưởng lại đáng yêu như vậy.
Diêm Vương sống nổi tiếng là người huấn luyện nghiêm khắc, lại có cô con gái mềm mại đáng yêu.
Triệu Lập Văn cũng nghe thấy, mở cửa xuống xe, cũng nhìn theo.
Phía trước 500 mét, lúc Triệu Quảng Thúc dẫn người đi qua, hai bên đ.á.n.h nhau túi bụi, hai tài xế xe tải đã bị thương.
"Không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt, đồ trên xe các anh phải nộp một nửa." Tên cướp đang vênh váo, liền nhìn thấy Triệu Quảng Thúc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng thấy chỉ có một mình Triệu Quảng Thúc là quân nhân, hắn ta không sợ, tiếp tục lộng ngôn.
Hoàn toàn không phát hiện ra chúng đã bị bao vây.
Người tài xế không bị thương nhìn thấy Triệu Quảng Thúc đến, dìu đồng nghiệp trốn sau lưng ông.
"5 đ.á.n.h 1, biết điều thì biến đi." Tên cướp cũng không muốn xung đột với quân nhân, phất tay bảo Triệu Quảng Thúc rời đi.
"Sai rồi, là 5 đ.á.n.h 6." Triệu Quảng Thúc hừ lạnh, ra hiệu cho liên trưởng Trương và đồng đội bắt đầu hành động.
Tên cướp nghe vậy, lập tức quan sát xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì, tưởng Triệu Quảng Thúc chỉ dọa.
"Không được động đậy!" Liên trưởng Triệu giơ s.ú.n.g áp sát bọn cướp.
Tên cướp cảm thấy lạnh sống lưng, từ từ quay người lại, nhìn thấy họng s.ú.n.g đen ngòm chĩa vào mình, vội vàng ném xẻng trong tay xuống, giơ hai tay xin tha.
Triệu Quảng Thúc ném một bó dây thừng đến trước mặt chúng: "Tự trói mình lại."
"Tự trói thế nào?" Tên cầm đầu không hiểu.
"Tự trói vào nhau, đừng giở trò, xem chân các anh nhanh hay đạn nhanh hơn." Triệu Quảng Thúc dứt lời, bắt đầu băng bó cho hai tài xế bị thương.
Bị s.ú.n.g của 5 người liên trưởng Trương uy hiếp, bọn cướp đành ngoan ngoãn tự trói mình.
Triệu Quảng Thúc bảo người tài xế không bị thương lái xe tải sang một bên, nhường đường cho xe phía sau đi qua.
Đến khi Triệu Tuế Tuế đến nơi, nhìn thấy một đám cướp đang ngồi xổm ôm đầu bên đường.
Các tài xế xe tải đang cảm ơn Triệu Quảng Thúc .
"Không cần cảm ơn, phục vụ nhân dân là trách nhiệm của chúng tôi." Triệu Quảng Thúc bảo họ lên xe đi theo sau.
"Thủ trưởng, những tên này xử lý thế nào ạ?" Liên trưởng Triệu chỉ vào đám cướp.
"Đưa đến huyện Cao Phong, giao cho công an xử lý." Triệu Quảng Thúc xem bản đồ, hiện tại họ đang ở trong địa phận huyện Cao Phong.
Cứ như vậy, xe tiếp tục lên đường.
Đến ngã ba huyện Cao Phong, xe tải quân sự và xe jeep của họ tách ra, xe tải chở hàng vẫn tiếp tục đi theo sau.
Đến giờ cơm tối, Triệu Quảng Thúc dừng xe lại, chờ ăn cơm tối xong nghỉ ngơi một lát rồi mới xuất phát.
Lúc này, người tài xế xe tải không bị thương đi tới, đưa cho Triệu Quảng Thúc ba cái bánh ngô.
"Không cần đâu, tôi không thể nhận đồ của người dân, anh cầm về ăn đi." Triệu Quảng Thúc xua tay, nhận đồ của dân là phạm kỷ luật.
"Cái này..." Người tài xế chỉ muốn bày tỏ lòng cảm ơn.
"Không nhận thì đổi, bánh ngô đổi bánh bao nhé." Triệu Tuế Tuế giơ chiếc bánh bao bột mì trong tay ra hiệu có thể đổi.