Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 255



"Lưu Vĩ, ăn đi, ăn xong còn mang thêm mấy cái về, tôi hấp cả nồi đấy." Trần Tú Hòa gắp một cái bánh bao vào bát Lưu Vĩ, giục anh ta ăn nhanh.

Lưu Vĩ thấy cả nhà họ chưa ai động đũa vào thịt, tưởng chỉ bày ra đãi khách, không dám gắp thịt.

Triệu Tuế Tuế thấy thế, ra hiệu cho anh trai.

TBC

Triệu Lập Võ hiểu ý em gái, gắp mấy miếng thịt vào bát Lưu Vĩ,"Anh Lưu Vĩ, ăn thịt đi."

Lưu Vĩ nhìn miếng thịt thỏ to tướng trong bát, hơi kinh ngạc, chẳng lẽ trong nồi này là cả con thỏ?

Ngay sau đó, anh ta đã được xác nhận, bởi vì Trần Tú Hòa gắp cho Triệu Tuế Tuế cả một cái đùi.

"Đây là các con trai tôi săn được trên núi, chúng nó rất giỏi săn bắn, ăn đi." Trần Tú Hòa giục Lưu Vĩ ăn thịt.

Lưu Vĩ nhìn Triệu Tuế Tuế gặm đùi thỏ ngon lành, dưới sự ra hiệu của Triệu đoàn trưởng cũng bắt đầu ăn, bữa cơm này là bữa thịt mà anh ta được ăn nhiều nhất từ đầu năm đến giờ, lúc ra về còn được mang theo ba cái bánh bao chay, trong lòng vô cùng cảm động,"Chị dâu, sau này có việc gì nặng cứ gọi tôi."

Chỉ cần được bao cơm là được, Lưu Vĩ không nói ra câu đó, ôm mấy cái bánh bao vui vẻ trở về ký túc xá.

Trước khi nghỉ trưa, Trần Tú Hòa nói chuyện chiều nay phải tưới nước cho ruộng.

Triệu Quảng Thúc nghe vậy mới nhớ ra đã lâu rồi mình không đi xem ruộng, đứng dậy định đi gánh nước, bị Trần Tú Hòa ngăn lại,"Anh đừng đi, nghỉ ngơi một chút, chiều nay không phải còn về doanh trại sao."

"Vậy em bảo Tiểu Võ gánh nước." Triệu Quảng Thúc đẩy con trai út ra.

"Không được, cứ gánh nước nặng nhỡ đâu nó không cao lên được thì sao." Trần Tú Hòa từ chối, cầm quạt mo đi về phòng con gái út.

Triệu Tuế Tuế đang sắp xếp lại phòng, lấy đồ chơi từ trong tủ ra.

"Ngủ trước đi con, kẻo lát nữa không dậy nổi." Trần Tú Hòa vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Triệu Tuế Tuế nghe lời nằm xuống, trước khi ngủ còn nói muốn có một cái bàn lớn.

"Được, để bố làm cho con." Trần Tú Hòa đắp một chiếc khăn mỏng lên bụng con gái.

Ba giờ chiều, Triệu Tuế Tuế cầm cuốc nhỏ đến ruộng nhà mình, đi bộ mất mười phút, cũng không tính là xa.

"Tiểu Văn, Tuế Tuế, nhổ cỏ cho mẹ." Trần Tú Hòa phân công nhiệm vụ, dẫn con trai út đi gánh nước.

"Con biết rồi." Triệu Lập Văn cũng cầm cuốc nhỏ xới đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Anh, mảnh đất này trồng dưa hấu được không?" Triệu Tuế Tuế nghĩ đến mùa hè không có dưa hấu ăn, thấy hơi tiếc, mảnh đất này giống như ruộng tự do của năm sau, muốn trồng gì thì trồng.

"Em muốn trồng à? Trên xe anh có hạt dưa hấu, không biết còn dùng được không." Triệu Lập Văn nhớ đến quả dưa hấu đã bị anh xử lý, hạt giống thì vẫn còn.

"Lấy ra thử xem, lâu lắm rồi em chưa được ăn dưa hấu." Triệu Tuế Tuế hơi động lòng.

"Dưa hấu phải trồng vào đầu xuân, bây giờ đã là tháng bảy rồi." Triệu Lập Văn lắc đầu, bây giờ lại không có nhà kính, hơn nữa hạt giống của anh là giống dưa hấu đã được cải tiến, người nghiên cứu ra giống dưa này chắc vẫn đang làm việc ở cơ sở.

"Thử gieo trước đã, cứ nói là hạt giống nhặt được, chỉ trồng ở nhà thôi." Triệu Tuế Tuế nhắm đến khoảng sân nhà mình, có khoảng năm mươi mét vuông đất trống, mẹ cô định dùng để trồng cải bắp và củ cải.

"Vậy đợi em ươm thành công rồi hẵng hay." Triệu Lập Văn thấy xung quanh không có ai, tay áp xuống đất, lấy ra hơn hai mươi hạt dưa hấu từ trong không gian, may mà lúc trước không mua dưa hấu không hạt.

Triệu Tuế Tuế thấy thế cũng áp tay xuống, đưa hạt giống vào không gian của mình.

Bận rộn cả một buổi chiều mới chăm sóc xong ruộng nhà mình, Trần Tú Hòa tuyên bố về nhà.

Sau khi Triệu Tuế Tuế về đến nhà, liền phát hiện nhà bên cạnh đã có người chuyển đến. Tường vây không cao, nhưng cũng vượt quá tầm mắt của Triệu Tuế Tuế.

Ngược lại, Triệu Lập Văn cao lớn nhìn thấy được người trong sân, lập tức lộ vẻ mặt khó coi: Sao lại là tên nhóc này?

Lục Minh dường như nhận ra có người nhìn mình, lúc cậu ta nhìn về phía sân, Triệu Lập Văn đã vào trong nhà.

"Mẹ, nhà bên cạnh nhà mình có người chuyển đến rồi." Triệu Tuế Tuế đặt cuốc nhỏ vào góc tường, ngồi trước bếp chuẩn bị nấu cơm.

Hai dãy nhà bọn họ đều là cán bộ cấp đoàn, quân đội Tung Sơn có sáu đoàn trưởng, 12 phó đoàn trưởng, chức lữ trưởng dường như bị hủy bỏ từ năm 1950. đến năm 1980 mới khôi phục. Cha cô năm ngoái được thăng chức lên đoàn trưởng, muốn từ đoàn trưởng lên phó sư trưởng ít nhất phải mất chín năm.

"Chắc là nhà bác Lục." Trần Tú Hòa nghĩ đến hàng xóm mà chồng nói chính là Lục Thành, bà định đợi họ thu dọn xong rồi qua thăm hỏi.

Kết quả, chưa kịp để Trần Tú Hòa đến cửa, Lục Thành đã mang theo vợ con đến chơi.

Triệu Tuế Tuế đang nằm trên ghế xích đu hóng mát, không cẩn thận đã bị anh cả ru ngủ mất.

"Đã lâu không gặp, đây là con gái của cậu à?" Trần Tú Hòa dẫn mọi người vào phòng khách, nhìn Lục Thiền ngoan ngoãn, khéo léo ngồi bên cạnh mẹ, rất đáng yêu.

"Vâng, con bé tên là Lục Thiền, nhũ danh là Nha Nha. Nha Nha, chào dì đi con." Giang Diệp ôm con gái ngồi trong lòng, để con bé nhìn thẳng vào Trần Tú Hòa.

"Cháu chào dì Trần ạ." Lục Thiền có chút ngại ngùng chào hỏi.