"Ngoan, cháu tên là Nha Nha phải không, ăn bánh quy này nhé." Trần Tú Hòa nhớ đến dáng vẻ khi còn bé của con gái út, nhịn không được véo nhẹ má Lục Thiền.
Chờ chút, con gái út của bà đâu?
Triệu Lập Văn nhìn Lục Minh vừa vào nhà đã tìm kiếm em gái mình, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
"Tiểu Văn, Tuế Tuế đâu rồi?" Trần Tú Hòa không thấy con gái út đâu, bèn bảo con trai cả đi tìm.
"Nó đang nằm trên ghế dài ngoài sân, ngủ quên rồi." Triệu Lập Văn cố ý ru em gái ngủ, vì thế còn chạy đến phòng mẹ lấy quạt mo. Em gái từ nhỏ đã quen được ru ngủ bằng quạt mo, rất dễ dàng khiến cô bé ngủ quên.
Lục Minh nghe vậy, đứng dậy đi ra ngoài, dưới mái hiên quả nhiên nhìn thấy Triệu Tuế Tuế đang ngủ.
Triệu Lập Văn cũng đi theo ra, không để ý Lục Minh còn đang ngồi xổm một bên nhìn, bế em gái lên định về phòng.
Lục Minh cũng muốn đi theo thì bị cậu ta chặn lại: "Phòng con gái đấy, con trai không được tự tiện vào."
TBC
Lục Minh năm nay 13 tuổi, cũng biết nam nữ khác biệt, ba bước quay đầu lại nhìn phòng Triệu Tuế Tuế, rồi ngồi trở lại phòng khách.
"Lục Minh vẫn còn nhớ Tuế Tuế đấy, lần nào viết thư cũng hỏi khi nào nó mới được chuyển đến đây, ba nó còn tưởng con trai nhớ ba nên mới hỏi." Câu cuối cùng Giang Diệp nói nhỏ vào tai Trần Tú Hòa.
"Lục Minh, mai Tuế Tuế dậy con bé có thể chơi với nó." Trần Tú Hòa không cảnh giác như con trai cả, bà cho rằng Lục Minh cũng thích chơi với con gái út như Triệu Trụ Tử.
Bên này, Lục Thiền vừa ăn cơm tối gặm được nửa cái bánh quy đã không ăn nổi nữa, bèn đưa nửa cái bánh quy hình trăng lưỡi liềm cho anh trai: "Anh ơi, anh ăn đi."
"Đưa cho ba ăn đi." Lục Minh lắc đầu, hiện tại đã có ba ở đây, không đến lượt cậu ăn đồ thừa của em gái.
Thời gian đã đến 8 giờ, Giang Diệp đứng dậy ra về, 9 giờ khu nhà tập thể sẽ cắt điện.
"Nha Nha thích ăn bánh quy, gói này tôi biếu cô mang về cho con bé nhé." Trần Tú Hòa đưa cho Giang Diệp một túi bánh quy. Giang Diệp đến chơi mang theo chè đậu xanh và bánh quẩy, nhà mới chuyển đến nên chưa có gì ăn, chỉ có 3 gói bánh quy.
"Vậy tôi không khách sáo nữa, bánh quy ở bên kinh đô vừa lên kệ là hết ngay, tôi đã phải xếp hàng mấy lần rồi." Giang Diệp nhận lấy, để con gái tự mình xách.
Triệu Tuế Tuế bị mẹ lay tỉnh: "Mẹ?"
"Mau dậy tắm rửa đi con, không tắm nữa là cắt điện đấy." Trần Tú Hòa bế con gái xuống giường, đắp chiếc khăn ướt lên mặt con bé. Con gái út thích sạch sẽ, mùa hè dù thế nào cũng phải tắm rửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chờ Triệu Tuế Tuế tắm rửa xong, cô bé lại không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường đất, mãi đến khi cha cô đẩy cửa vào mới chịu nằm im.
Triệu Quảng Thúc biết con gái út lúc chạng vạng đã ngủ một giấc nên cầm theo quạt mo vào: "Nằm yên nào, ba quạt cho con."
Triệu Tuế Tuế nhìn thấy quạt mo như nhìn thấy cứu tinh, ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc quạt, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Triệu Quảng Thúc lúc này mới tin lời vợ nói, ông nhìn chiếc quạt mo trong tay, chỉ là một chiếc quạt mo bình thường, cũng không có tác dụng thôi miên, thật khó hiểu.
Tiếng kèn báo thức 5 giờ sáng đúng giờ vang lên, Triệu Tuế Tuế bị đ.á.n.h thức cũng không ngủ được nữa. Nghe thấy tiếng cha gọi hai anh trai dậy, cô bé cũng đi theo.
"Tuế Tuế, sao con không ngủ nữa?" Triệu Quảng Thúc nhìn con gái út dụi mắt đi ra, nhẹ giọng hỏi.
"Con cũng đi chạy bộ." Triệu Tuế Tuế hít hít mũi.
Triệu Quảng Thúc vốn định bảo con bé về ngủ tiếp, nhưng lại thôi: "Vậy con mặc áo dài tay vào đi, bây giờ trời còn lạnh."
"Không cần đâu ạ, chạy bộ sẽ nóng." Nói xong, Triệu Tuế Tuế đi đến tường viện bắt đầu khởi động.
Triệu Quảng Thúc dẫn ba đứa nhỏ ra ngoài, bảo chúng trước tiên chạy một vòng quanh khu nhà tập thể. Lúc đến gần doanh trại, ông còn dặn dò chúng những nơi nào được phép đến, những nơi nào không được phép đến: "Bây giờ các con tự chạy đi."
Nói xong, ông liền đi qua cánh cửa sắt.
Khu nhà tập thể có chu vi 10 km, Triệu Tuế Tuế đã lâu không chạy bộ nên mới chạy được 5 km đã không chịu nổi, bèn leo lên lưng anh hai để được cõng về.
Lúc họ về đến nhà, lúc này vẫn chưa tới 6 giờ.
"Tuế Tuế cũng đi chạy à?" Trần Tú Hòa từ sân sau đi vào, liền nhìn thấy con gái út đang nằm trên ghế dài.
Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ đang xoa bóp bắp chân cho Triệu Tuế Tuế, muốn xoa dịu cơn đau nhức.
"Chờ lát nữa lên núi, anh cõng em." Triệu Lập Võ đang muốn lên núi săn bắn. Cha cậu nói, trên hai ngọn núi của khu nhà tập thể có động vật hoang dã, nhưng đều là loài không tấn công người, còn những loài hung dữ đều đã bị săn b.ắ.n hết rồi.
Quân đội Tung Sơn đến đóng quân vào tháng 5, hiện tại người nhà theo quân chưa nhiều, phải chờ thêm một thời gian nữa mới đến đông đủ.
"Mẹ cũng đi, tiện thể lên núi nhặt củi." Trần Tú Hòa kiểm tra số phiếu được phát hôm qua, trong đó có cả phiếu than, nhưng không nhiều, chỉ đủ để nấu cơm và đun nước nóng.