Trần Tú Hòa nghe chồng ủng hộ, vẫn chưa xác định có nên ra ngoài làm việc hay không. Cô chỉ mới học trường tư thục một năm, còn chưa được tính là học sinh tiểu học,"Để lúc đó tính sau."
"Vợ à, em muốn làm gì cũng được, bọn nhỏ đều đã lớn rồi." Tay Triệu Quảng Thúc lúc chạm lúc không vuốt ve phía sau lưng vợ, sờ sờ một lúc, liền ôm ngang eo cô.
Trần Tú Hòa bất ngờ bị ôm lên, đầu tiên là giật mình sau đó cảm nhận được điều gì, hai tay ôm cổ chồng,"Chờ chút phải đi xem Tuế Tuế có đắp chăn hay không."
"Anh nhớ rồi." Triệu Quảng Thúc ghé sát tai cô nhỏ giọng nói.
TBC
Phòng bên cạnh, Triệu Tuế Tuế đang ngủ say sưa, tư thế xoài hết cỡ, tấm chăn mỏng đắp trên bụng đã bị đá sang một bên.
Xong việc, Triệu Quảng Thúc ghé qua phòng con gái út xem thử có đá chăn hay không, vừa lúc nghe thấy tiếng hắt hơi của con.
"Tuế Tuế?" Triệu Quảng Thúc khẽ gọi con gái, thấy con chưa tỉnh, liền đổi gối cao thành gối thấp cho con, đắp chăn cẩn thận rồi mới rời đi.
5 giờ sáng, tiếng kèn báo thức vang lên đều đặn, Triệu Tuế Tuế lơ mơ tỉnh giấc, cảm thấy mũi hơi nghẹt,"Chẳng lẽ bị cảm rồi?"
Triệu Tuế Tuế kéo gối cao lại, tiếp tục ngủ.
Lúc Triệu Lập Võ đến gọi em gái dậy chạy bộ buổi sáng, thấy hơi thở của em gái có phần nặng nhọc,"Tuế Tuế, em bị cảm à?"
Triệu Tuế Tuế bị lay cho tỉnh giấc, nằm xuống chỉ thở được bằng một bên mũi, muốn thoải mái hơn nên đành phải ngồi dậy,"Anh hai, em bị nghẹt mũi."
Đang hái cà chua ngoài vườn, nghe con gái nói bị nghẹt mũi, Trần Tú Hòa trừng mắt nhìn bóng lưng chồng, đặt rổ cà chua xuống rồi vào phòng con gái,"Tuế Tuế, có nghiêm trọng không con?"
"Không nghiêm trọng đâu mẹ, con chạy một vòng cho toát mồ hôi là khỏi thôi." Triệu Tuế Tuế lắc đầu.
Trần Tú Hòa vẫn chưa yên tâm, áp trán mình lên trán con gái, may mà không bị sốt,"Chạy bộ được không đấy?"
"Được ạ, mẹ, bây giờ con chỉ bị nghẹt mũi thôi, không có vấn đề gì khác." Triệu Tuế Tuế gật đầu.
"Vậy mẹ đi nấu canh gừng cho con." Thấy con gái kiên quyết, Trần Tú Hòa cũng đồng ý.
Nói đến cũng lạ, con gái út lúc mới sinh gặp nạn lớn như vậy, thế mà bình thường lại ít khi ốm đau.
"Đi thôi." Thay quần áo xong, Triệu Lập Văn đứng ngoài sân gọi mọi người.
Ba anh em vừa ra khỏi cửa, đã thấy Lục Minh và Lục Thiền ngồi trước cổng nhà mình.
"Chị Tuế Tuế, bố em bảo sáng nay em chạy bộ cùng chị." Thấy Triệu Tuế Tuế, Lục Thiền chạy đến trước mặt cô bé.
"Nha Nha, trước đây em từng chạy bộ chưa?" Triệu Tuế Tuế nghĩ đến việc Lục Thiền từ nhỏ đã ngâm mình trong t.h.u.ố.c thang, chắc là sức khỏe không tốt lắm.
"Chưa ạ, hôm nay là ngày đầu tiên, ông ngoại nói em có thể chạy một cách vừa sức." Lục Thiền thuật lại lời bố nói tối qua cho Triệu Tuế Tuế nghe.
Triệu Tuế Tuế nhìn Lục Minh với ánh mắt dò hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chạy được, bệnh của Nha Nha đã khỏi hẳn rồi." Lục Minh gật đầu.
"Vậy chúng ta đi thôi." Thấy Lục Minh gật đầu, Triệu Tuế Tuế cũng không hỏi thêm nữa.
Mới chạy chưa được 500 mét, Lục Thiền đã bắt đầu tụt lại phía sau.
"Hai người chạy trước đi." Lục Minh biết em gái mình chạy bộ ngày đầu, chắc chắn sẽ không chạy được lâu.
Triệu Tuế Tuế chạy được nửa đường, mồ hôi túa ra, cảm thấy mũi cũng không còn nghẹt như lúc mới ra khỏi nhà, vui vẻ quay trở về, đi được nửa đường thì gặp Lục Thiền đang thở hổn hển đi bộ.
"Nha Nha."
Lục Thiền quay đầu lại, thấy Triệu Tuế Tuế liền dừng bước,"Chị Tuế Tuế, em mệt quá, không ngờ chạy bộ lại mệt như vậy."
"Quen rồi là được, kiên trì chạy bộ mỗi ngày, cơ thể sẽ khỏe khoắn hơn nhiều." Triệu Tuế Tuế giơ tay lau mồ hôi trên tóc, chỉ là chạy bộ xong là phải gội đầu, lát nữa cô bé muốn cắt tóc ngắn đến ngang cổ để có thể buộc được tóc đuôi ngựa là được.
Lục Thiền gật đầu,"Mẹ em cũng nói như vậy."
Hai cô bé cùng nhau về nhà.
Trần Tú Hòa thấy con gái về, vốn định không tắm cho con, nhưng nghĩ hôm nay trời nóng nên thôi tắm luôn,"Tuế Tuế, con có muốn tắm không, để mẹ nấu nước gừng cho."
"Mẹ, con muốn tắm." Triệu Tuế Tuế gật đầu, bây giờ đã là tháng 7, chạy bộ xong mà không tắm thì người sẽ ám mùi mồ hôi cả ngày.
Ở khu đại viện, các gia đình quân nhân lần lượt trở về.
Lúc Triệu Tuế Tuế xách giỏ đi qua sân bóng rổ của khu nhà ở, thấy càng lúc càng có nhiều trẻ con ra chơi.
"Tiểu Võ, về thôi con." Trần Tú Hòa gọi con trai út đang chơi bóng rổ.
Triệu Lập Võ ném trúng rổ rồi mới đáp lời mẹ,"Dạ, con về ngay."
Thấy Triệu Lập Võ định về, đám bạn liền nhao nhao giữ cậu lại.
"Sắp đến giờ ăn cơm rồi, chơi cũng không được bao lâu đâu." Triệu Lập Võ lắc đầu, ném bóng rổ cho đồng đội rồi rời đi.
"Giờ sao đây, Triệu Lập Võ đi rồi, chúng ta không thắng nổi đâu." Nhìn bóng lưng Triệu Lập Võ, Bùi Thiên tiếc nuối nói.
"Thì sao được, cứ cố vậy, Nguyên Khải, vào sân thay Triệu Lập Võ đi." Nguyên Thịnh gọi em trai, bảo vào sân thay vị trí của Triệu Lập Võ.
Bên này, Triệu Tuế Tuế đưa bình nước cho anh hai.
"Gần như là thống trị cả khu nhà ở rồi." Triệu Lập Võ kể cho em gái nghe chuyện mình đ.á.n.h đâu thắng đó với đám con trai trong khu.
Nghe vậy, Triệu Tuế Tuế giơ ngón cái với anh hai,"Giỏi quá anh hai."