"Hì hì, hai tên Vương Diệu Tổ và Vương Diệu Tông hay bắt nạt người khác bị tụi anh cho một trận nhớ đời, sau này chúng nó không dám gây chuyện với em đâu." Triệu Lập Võ kể cho mẹ nghe chuyện mình vừa đ.á.n.h nhau với Vương Diệu Tổ và Vương Diệu Tông, cậu không biết là chúng có đến gây sự hay không.
Nghe vậy, Trần Tú Hòa không trách con trai,"Không sao, rõ ràng là chúng sai trước, lại còn có nhiều người chứng kiến như vậy."
Ngày 1 tháng 8, lễ kỷ niệm thành lập Quân đội.
Lễ kỷ niệm năm nay trùng với dịp đoàn văn công đến biểu diễn tại đơn vị đóng quân ở núi Tung Sơn, đây là lần đầu tiên Triệu Tuế Tuế được xem, cô bé rất mong chờ buổi biểu diễn tối nay.
"Tuế Tuế, xong chưa?" Triệu Lập Võ đứng ở sân gọi em gái ra chạy bộ.
"Chờ em một chút." Triệu Tuế Tuế xỏ giày xong liền ra khỏi phòng.
Họp mặt với hai anh em Lục Minh ở cổng, tiểu phân đội chạy bộ đã tập hợp đầy đủ.
Lục Thiền chạy nửa vòng rồi nghỉ, Triệu Tuế Tuế chạy hết nửa vòng, còn ba người Triệu Lập Văn chạy hết một vòng.
Chạy xong nửa vòng, Triệu Tuế Tuế đi ngang qua khu nhà dành cho cán bộ cấp doanh trưởng.
Nhà ở trong khu nhà ở cũng được phân chia cấp bậc, doanh trưởng và phó doanh trưởng đều ở trong khu nhà nhỏ.
Mỗi khu nhà có ba tầng, mỗi tầng hai hộ.
Từ xa, Triệu Tuế Tuế đã thấy Lục Thiền, trên tầng còn có mấy đứa trẻ đang đổ nước xuống,"Nha Nha!"
Nghe thấy tiếng Triệu Tuế Tuế gọi, Lục Thiền dừng bước quay đầu lại, liền nghe thấy tiếng nước đổ ập xuống đất sau lưng.
"Thằng nhãi ranh nhà nào thế hả, hắt nước vào người tôi!" Chủ nhiệm Chu ướt sũng từ đầu đến chân ngẩng đầu lên nhìn.
Hai đứa trẻ trên tầng cũng biết mình gây họa, liếc nhìn chủ nhiệm Chu một cái rồi chạy mất.
"Chạy đâu cho thoát, hòa thượng chạy được thì chùa cũng không chạy đi đâu được." Thấy hai đứa trẻ chạy mất, chủ nhiệm Chu tức giận đi lên trên tìm người nói chuyện.
"Chị Tuế Tuế, cảm ơn chị." Lục Thiền biết nếu không phải Triệu Tuế Tuế gọi, có lẽ cô bé cũng bị hắt nước ướt người rồi.
"Không có gì, mà người ở trên tầng là ai vậy, sao mà thiếu ý thức công cộng quá." Triệu Tuế Tuế nhìn lên tầng hai, hình như hai đứa trẻ hắt nước lúc nãy ở tầng hai.
TBC
Chủ nhiệm Chu nhanh chóng tìm ra hai đứa trẻ đã đổ nước xuống dưới lầu.
Lâm Phán Nhi ra sức bảo vệ hai đứa nhỏ phía sau: "Con nít con nứa không hiểu chuyện, tôi thay mặt chúng xin lỗi cô."
Triệu Tuế Tuế vừa đến đầu cầu thang đã nghe thấy câu này, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lại là chuyện trẻ con nghịch ngợm và phụ huynh nào đó gây sự đây.
Kết quả Vương Thủy Sinh nói một câu khiến Lâm Phán Nhi nghẹn họng.
"Không phải con tự ý đổ nước, là mẹ bảo con làm vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chủ nhiệm Chu ngẩn người, nhìn Lâm Phán Nhi với ánh mắt dò xét.
Lâm Phán Nhi cũng sững sờ trước lời nói của con riêng, nhìn Vương Thủy Sinh không thể tin được: "Thủy Sinh, con nói gì vậy?"
"Đúng vậy, chính là mẹ bảo chúng con làm thế." Vương Thủy Hoa tiếp tục nói xấu mẹ kế, bà ngoại từng bảo mẹ kế đều không phải người tốt, muốn đuổi mẹ kế đi thì bọn chúng mới không bị bắt nạt.
Đối mặt với sự tức giận của chủ nhiệm Chu cùng lời vu oan của con riêng con ghẻ, Lâm Phán Nhi chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c đau nhói, trước mắt tối sầm, loạng choạng vài cái rồi ngã ra sau.
Vương Thủy Sinh thấy mẹ kế sắp ngã vào người mình, vội vàng né tránh.
Chủ nhiệm Chu dường như nhận ra điều gì đó, có người mẹ nào ngất xỉu mà con cái không đỡ lại còn né tránh, liền vươn tay đỡ lấy Lâm Phán Nhi.
Lúc này, Vương doanh trưởng xách hộp cơm về, thấy tình hình trước cửa nhà mình, vội vàng chạy đến xem vợ.
"Chủ nhiệm Chu, vợ tôi bị sao vậy?"
"Tôi không biết, có thể là tức quá nên ngất." Chủ nhiệm Chu kể lại chuyện vừa rồi cho Vương doanh trưởng nghe.
"Xin lỗi cô, để tôi tìm hiểu rõ ràng rồi sẽ đến xin lỗi sau." Nói xong, Vương doanh trưởng bế vợ đi thẳng đến bệnh viện.
Chủ nhiệm Chu biết hiện tại không thể làm rõ mọi chuyện, đành phải bỏ đi. Đến đầu cầu thang, cô gặp Triệu Tuế Tuế và Lục Thiền: "Hai đứa đến đây làm gì?"
"Bọn cháu đến xem sao ạ, lúc nãy cháu cũng suýt bị nước hắt trúng." Lục Thiền giải thích.
"À, tôi nhớ ra rồi." Chủ nhiệm Chu nhìn hai cô bé mồ hôi nhễ nhại, giục hai đứa về nhà thay quần áo.
Lúc Triệu Tuế Tuế về đến nhà, Triệu Lập Văn cũng vừa định ra ngoài.
"Em đi đâu đấy?"
Nhìn dáng vẻ của anh cả, Triệu Tuế Tuế đoán anh đi tìm mình, bèn kể lại chuyện lúc nãy.
"Lần sau nhớ chú ý thời gian." Triệu Lập Văn vừa nói vừa gỡ dây buộc tóc cho em gái, giục cô bé đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, Triệu Tuế Tuế thay bộ quân phục màu xanh lá cây, hôm nay những đứa trẻ trong khu tập thể có quân phục đều mặc.
Ăn sáng xong, Triệu Tuế Tuế ra sân phơi tóc.
Nhìn chiếc mũ trên đầu hai anh trai, cô bé quay sang nhìn chiếc mũ nhỏ đang được mẹ may dở, tối nay cả nhà sẽ đi xem văn nghệ.
Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ đang trồng dưa hấu trong sân, hạt giống xin được từ nhà Lưu sư trưởng lần trước đã nảy mầm.
"Anh, bao giờ thì dưa hấu chín ạ?" Nghĩ đến quả dưa hấu đã ăn lần trước, Triệu Lập Võ nuốt nước bọt.