Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 272



Trong bụi cây cách đó không xa, có một con thú bốn chân vừa giống hươu vừa thấp lùn.

"Sao nó không chạy?" Triệu Lập Võ đặt xe đạp xuống, chuẩn bị tấn công.

"Chắc là hoẵng đấy." Triệu Lập Văn suy nghĩ một chút, loài hoẵng này rất tò mò, thấy người không những không chạy mà đôi khi còn tiến lại gần.

TBC

Vừa dứt lời, con hoẵng ngốc nghếch kia thật sự đi tới, mục tiêu là chiếc xe Triệu Lập Võ vừa đặt xuống.

Lòng tham đã hại c.h.ế.t con hoẵng, Triệu Lập Võ trực tiếp tiến lên, một phát bẻ gãy cổ con vật đang ngửi xe đạp.

Triệu Tuế Tuế nhìn con hoẵng không chảy một giọt máu, suy nghĩ xem bọn họ phải làm sao để mang nó về nhà.

"Nhét vào gùi thử xem." Triệu Lập Văn nhìn con hoẵng cũng không lớn lắm, chắc chỉ khoảng 40 cân.

Triệu Lập Võ nhét con hoẵng vào gùi,"Đầu nó thò ra ngoài rồi."

"Vậy thì đan gùi cao lên." Triệu Lập Văn tìm một cành cây khô,"Chút nữa tìm ít rau dại hoặc nấm đè lên trên là được."

Triệu Tuế Tuế cất ná đi, con hoẵng này đủ cho nhà cô ăn một thời gian dài rồi, hôm nay tha cho đám thỏ rừng một bữa vậy.

"Đi thôi, chúng ta còn phải chặt trúc về nữa."

Ba anh em vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng tìm được rừng trúc mà Triệu Quảng Thúc nói.

"Anh ơi, có măng kìa, hay mình đào mang về xào với thịt hoẵng luôn." Triệu Tuế Tuế nhìn những cây măng nhọn hoắt, thèm thuồng.

"Vậy em đào trước đi, hai anh đi chọn trúc." Triệu Lập Văn ngẩng đầu lên, bắt đầu chọn những cây trúc phù hợp để đan giỏ cá theo như lời ông nội dạy.

Đang lúc Triệu Tuế Tuế đào măng hăng say thì nghe thấy tiếng người đi tới.

"Anh, anh hai, có người đến."

Triệu Lập Võ nghe thấy vậy liền vung tay c.h.é.m một nhát, cây trúc ứng ngã xuống.

"Chúng mày là ai, nơi này không cho người ngoài vào." Thằng nhóc dẫn đầu nhìn thấy măng trong gùi của Triệu Tuế Tuế, trừng mắt nhìn ba anh em, tuyên bố chủ quyền.

Triệu Lập Võ thấy thằng nhóc định giật lấy gùi măng, liền đưa tay chặn lại,"Mày định làm gì? Núi Hoa Lương này là của chung, đâu phải của nhà mày."

Nói một cách chính xác, núi Hoa Lương nằm sát núi Tiểu Lê, gần khu vực của bộ đội hơn.

Dương Thái Lực không ngờ Triệu Lập Võ không sợ mình, có chút bực tức,"Rõ ràng là bọn tao phát hiện ra chỗ này trước, nó là của bọn tao."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Là của mày thì mày gọi mấy cây măng này một tiếng xem nó có trả lời không?" Triệu Tuế Tuế từ sau lưng anh hai thò đầu ra, cãi lại.

"Ai đào được thì là của người đấy, muốn đ.á.n.h nhau bọn tao đây cũng chiều." Triệu Lập Văn không muốn lãng phí thời gian với chúng, chỉ có 4 thằng nhóc con, Triệu Lập Võ thừa sức xử lý.

Triệu Lập Võ nhận được ám hiệu của anh trai, liền tăng thêm lực ở tay.

"A, buông ra." Dương Thái Lực không ngờ Triệu Lập Võ lại khỏe như vậy, nhìn thấy chiếc xe đạp ở bên cạnh, hắn ta cứ tưởng ba anh em là người ở huyện, chỉ cần dọa một chút là chúng sẽ sợ mà bỏ chạy.

Triệu Lập Võ đẩy hắn ta về phía đám bạn,"Tao không muốn đ.á.n.h nhau, biến đi."

"Bọn tao là người đại đội Hướng Dương gần đây, núi Hoa Lương ai muốn đến thì đến, dựa vào cái gì mà đuổi bọn tao đi." Dương Thái Lực không phục.

Triệu Lập Văn cũng không muốn làm lớn chuyện,"Vậy thì tránh xa bọn tôi một chút."

"Phải đấy, cách xa 10 mét." Triệu Lập Võ gật đầu phụ họa.

Triệu Tuế Tuế ngồi bóc vỏ măng, vỏ măng mang về cũng chỉ để phơi khô làm củi, chi bằng đổ đi cho rộng gùi. Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi cất hết số măng chưa bóc vỏ vào trong không gian.

"Được rồi, hai cây trúc này đủ làm giỏ cá rồi, chỗ còn lại để làm thứ khác." Triệu Lập Văn xử lý sơ qua hai cây trúc, sau đó cùng hai em đào măng.

Đám Dương Thái Lực bèn ra xa xa đào, xem ra hôm nay bọn chúng định hốt sạch măng trong rừng.

Hai chiếc gùi đầy ắp măng, Triệu Tuế Tuế nhìn mà choáng, nặng thế này cô không vác nổi.

"Thế này đi, Tiểu Võ và anh mỗi người vác một gùi, xe đạp thì đẩy xuống, anh đi trước giữ ghi đông, Tiểu Vo đi sau đỡ yên xe, còn Tuế Tuế đi trước dẫn đường." Triệu Lập Văn nhìn đứa em gái nhỏ con, bảo con bé giữ ghi đông chắc cũng phải vất vả lắm.

"Không cần đâu, em vừa vác gùi vừa khiêng xe cũng được." Triệu Lập Võ xua tay, hai người dắt một chiếc xe, chi bằng để cậu tự mình khiêng còn hơn.

Triệu Tuế Tuế biết anh trai mình khỏe lắm,"Anh hai cứ thử xem."

Triệu Lập Võ đeo gùi lên vai, hai tay nhấc bổng chiếc xe đạp lên, còn cố tình nhấc lên cao để chứng tỏ mình còn khiêng được nặng hơn.

"Được rồi, vậy đi thôi." Triệu Lập Văn đeo gùi lên, đi trước dẫn đường cho em trai.

Dương Thái Lực nhìn Triệu Lập Võ mà nuốt nước bọt, may mà lúc nãy không đ.á.n.h nhau, không biết tên nhóc này ở đâu chui ra mà khỏe thế.

Đến chân núi, Triệu Lập Văn bảo em trai dựng chân chống xe, anh muốn buộc hai chiếc gùi vào hai bên yên sau.

"Đi xe đạp đến đây cũng bất tiện thật, lại còn phải khiêng xe lên núi." Triệu Lập Võ vừa nhìn anh trai buộc gùi vừa lẩm bẩm.

"Anh hai ơi, bọn mình đi xe mất có 10 phút, đi bộ mất tận nửa tiếng đấy." Triệu Tuế Tuế lên tiếng nhắc nhở.