Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 271



"Khoảng ba tháng nữa." Triệu Lập Văn cũng không chắc dưa hấu có thể chín trước khi tuyết rơi hay không, huyện Hà lạnh hơn so với Đại đội Phúc Hưng, thời gian có tuyết rơi cũng dài hơn: "Không sao, hạt giống còn nhiều, nếu lần này không chín thì đầu xuân sang năm trồng tiếp."

Chiều tối, Trần Tú Hòa nấu cơm sớm hơn mọi ngày, ăn xong liền dẫn ba đứa con đi đến hội trường.

Trên đường, họ gặp Lục Minh và Lục Thiền đi lấy cơm từ nhà ăn về.

"Tuế Tuế, các cậu đi xem văn nghệ à?" Lục Minh nhìn thấy nhà Triệu Tuế Tuế, lên tiếng hỏi.

"Ừ, cậu có muốn bọn tớ giữ chỗ cho không?" Triệu Tuế Tuế hỏi.

"Có chứ, có chứ, chị Tuế Tuế, em về nhà ngay đây." Nói xong, Lục Thiền chạy một mạch về nhà, cô bé phải ăn cơm thật nhanh.

Thấy còn sớm, Trần Tú Hòa thong thả đi bộ về phía hội trường.

Dọc đường đi, ba anh em Triệu Tuế Tuế mặc quân phục trông thật rạng rỡ. Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ mang dáng vẻ những chàng trai năng động, tràn đầy sức sống. Giữa hai anh trai, Triệu Tuế Tuế nổi bật với vẻ ngoài đáng yêu, trắng trẻo, đối lập hoàn toàn với màu xanh của quân phục.

Đến trước cửa hội trường, Triệu Tuế Tuế nhìn thấy bố đang nói chuyện với một người từ xa.

Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Triệu Quảng Thúc ngẩng đầu lên, thấy vợ con đã đến gần.

Ông đợi mọi người đến gần mới lên tiếng: "Mọi người ăn cơm chưa?"

"Dạ rồi ạ." Triệu Lập Võ nhanh nhảu đáp.

"Vẫn còn sớm, vào trong đông người ngột ngạt lắm." Triệu Quảng Thúc nói.

Lúc này, có mấy nữ quân nhân trang điểm đi qua.

Mùi nước hoa nồng nặc khiến Triệu Tuế Tuế khó chịu, cô bé ho liên tục.

Mùi hương này khiến cô nhớ đến kiếp trước, mỗi lần lên sân khấu biểu diễn ở trường mầm non, cô giáo đều trang điểm cho cô. Ngẩng đầu nhìn kỹ, quả nhiên phấn má hồng trên mặt các nữ quân nhân đ.á.n.h rất đậm.

Trần Tú Hòa cũng cảm thấy mùi nước hoa này hơi nồng, bà lặng lẽ dắt con gái đổi chỗ khác.

Lúc này, Lưu Vĩ cầm một tập tài liệu đến đưa cho Triệu Quảng Thúc.

Triệu Quảng Thúc mở ra xem qua, ho nhẹ một tiếng rồi bảo vợ con vào trong hội trường tìm chỗ ngồi trước.

Triệu Tuế Tuế nhận ra tai bố hình như đỏ lên, cô bé đang định nhìn kỹ thì bị mẹ kéo vào trong.

Vừa bước vào hội trường, âm thanh ồn ào như chợ vỡ.

Khu vực dành cho gia quyến quân nhân có chỗ ngồi riêng. Trần Tú Hòa chen chúc theo sau con trai út, cuối cùng cũng tìm được chỗ.

"Mẹ, chỗ này này." Triệu Lập Võ chỉ vào hàng ghế thứ ba, hai hàng phía trước đã kín chỗ.

Mọi người vừa ngồi xuống, người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu ổn định trật tự, hội trường dần yên tĩnh trở lại.

Lưu sư trưởng dẫn theo các đoàn trưởng bước vào từ cửa hông, Triệu Tuế Tuế thấy bố mình cũng ở trong số đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưu sư trưởng nói vài lời dạo đầu ngắn gọn rồi mời Triệu Quảng Thúc lên đọc báo cáo.

"Bố lên sân khấu làm gì vậy? Không phải đến xem văn nghệ sao?" Triệu Lập Võ khó hiểu.

"Chờ bố nói xong là đến tiết mục văn nghệ, em đừng nói nữa." Triệu Lập Văn nhỏ giọng nhắc nhở em trai. Cậu ngẩng nhìn bố đang phát biểu trên sân khấu, vẻ mặt đầy tự hào.

Chờ Triệu Quảng Thúc nói xong, Lục Minh dẫn Lục Thiền đến.

"Nha Nha, ngồi đây đi." Triệu Tuế Tuế chỉ vào chỗ bên cạnh em trai.

Lục Thiền đi tới, nghiêng đầu nhìn Triệu Lập Võ: "Anh Lập Võ, em ngồi cạnh chị Tuế Tuế được không ạ?"

Triệu Lập Võ nhìn Lục Thiền, không nói gì nhưng vẫn đứng dậy nhường chỗ.

Lục Minh không yêu cầu đổi chỗ, cậu bé ngồi xuống bên cạnh Triệu Lập Võ.

Chương trình biểu diễn bắt đầu, tiết mục đầu tiên là đồng ca quốc ca.

Dần dần, mọi người dưới hội trường cũng hát theo.

Từ tiết mục thứ hai trở đi là các tiết mục ca múa nhạc kịch, xen lẫn những bài hợp xướng.

Lúc bấy giờ không có ai cầm tờ chương trình, tiết mục tiếp theo là gì hoàn toàn phụ thuộc vào người dẫn chương trình.

Giang Diệp đến khi chương trình biểu diễn đã gần kết thúc.

Tiết mục cuối cùng là màn hợp xướng bài "Đoàn kết là sức mạnh".

Rời khỏi hội trường, Triệu Tuế Tuế cảm nhận rõ ràng tinh thần phấn chấn của các quân nhân, mục đích của đoàn văn công chính là như vậy, thông qua các tiết mục văn nghệ để động viên tinh thần bộ đội, khích lệ tinh thần quân đội và giải tỏa áp lực tâm lý cho các chiến sĩ.

Buổi biểu diễn lần này rất thành công.

Hôm nay, Triệu Lập Văn dẫn em trai và em gái ra ngoài hóng gió, ba anh em tính lên núi Hoa Lương lấy trúc về.

Triệu Quảng Thúc gần đây quá bận, không có thời gian đi lấy trúc.

Triệu Lập Võ muốn tự mình mang trúc về, chẻ xong chờ bố bện giỏ cá cho.

TBC

Ba người đi đến chân núi Hoa Lương, nhưng để xe đạp ở chân núi thì không yên tâm.

"Để em khiêng lên." Triệu Lập Võ nghĩ nơi này không có bộ đội canh gác, thật sự là lo lắng.

Triệu Lập Văn gật đầu, bây giờ người ta trộm cắp xe nhiều lắm, tiền nhà bọn họ cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống.

Cứ như vậy, Triệu Lập Văn và Triệu Tuế Tuế đeo gùi lên núi, Triệu Lập Võ khiêng xe đạp đi theo sau.

Triệu Tuế Tuế đi rất chậm, tay còn cầm theo ná, sẵn sàng b.ắ.n bất cứ lúc nào.

"Tuế Tuế, em nhìn kìa." Triệu Lập Văn dừng lại, kéo tay em gái.