Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 274



"Mẹ, thời tiết này không để lâu được đâu." Triệu Tuế Tuế chợt nhớ ra bây giờ đã là tháng Tám, thịt rất dễ hỏng.

Trần Tú Hòa tất nhiên cũng nghĩ đến điều đó."Lấy cái Tụ Bảo Bồn ra đây."

Từ ngày đến khu nhà ở, cái Tụ Bảo Bồn chưa bao giờ biến ra lương thực, không biết có phải đã mất tác dụng hay không.

Triệu Tuế Tuế chạy về phòng, lấy Tụ Bảo Bồn ra bếp."Của mẹ đây."

Trần Tú Hòa cắt một miếng thịt bỏ vào, đợi hồi lâu mà miếng thịt vẫn nằm im lìm trong đó."Hay là nó hỏng thật rồi?"

Triệu Tuế Tuế thầm nghĩ: Không hề, phải đợi đến khi bố đi làm nhiệm vụ thì Tụ Bảo Bồn mới phát huy tác dụng, quy luật này chưa bao giờ thay đổi.

"Không biết nữa, cứ để đó đã, làm thịt khô cũng được." Triệu Lập Văn đề nghị.

"Ừ." Trần Tú Hòa gật đầu, bắt đầu thái thịt thành từng miếng dài.

"Mẹ, con muốn ăn vị cay." Triệu Tuế Tuế nhân cơ hội gọi món.

"Vậy con xem trong tủ còn ớt bột không." Trần Tú Hòa gật đầu, lần trước ăn thử thịt khô tẩm ớt cũng ngon.

Triệu Lập Võ vừa lau Tụ Bảo Bồn vừa nghĩ thầm, chắc chắn là do bố ở nhà nên nó mới không có tác dụng, nhưng cậu không dám nói ra.

Triệu Tuế Tuế chạy sang phòng anh trai tìm ớt bột, lương thực trong nhà hầu như đều để trong phòng này, phòng cô cũng có một ít.

Lúc cô bé đi ra thì trời bắt đầu đổ mưa phùn.

"Mẹ ơi, mưa rồi." Triệu Tuế Tuế vừa đặt lọ ớt bột xuống vừa nói với mẹ.

"Năm nay coi như đỡ hơn năm ngoái, ít ra cũng có mưa." Trần Tú Hòa nghĩ đến đội sản xuất Phúc Hưng, không biết tình hình bên đó thế nào.

Tại đội sản xuất Phúc Hưng, mọi người đang làm việc trên ruộng đều chạy vào nhà.

"Mẹ ơi, cầu vồng kìa." Triệu Lập Minh chỉ tay về phía núi Lộc Minh.

Tiền Xuân Phân nhìn theo hướng tay con trai, một chiếc cầu vồng bảy sắc hiện lên trên đỉnh núi."Quả là cảnh đẹp."

Buổi tối, Triệu Quảng Thúc vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thịt thơm lừng."Ôi, thịt đâu ra đấy?"

"Bố, lúc nãy bọn con đi núi Hoa Lương chặt trúc, con hoẵng này ngu quá, tự dâng tận cửa nên bọn con mang về luôn." Triệu Lập Võ thao thao bất tuyệt kể lại chuyện lúc sáng cho bố nghe.

"Giỏi lắm." Triệu Quảng Thúc lần lượt khen ba đứa con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Tú Hòa cho thêm một khúc củi vào bếp."Tranh thủ lúc trời mưa, mùi vị không bay xa được, làm thịt khô luôn."

Những ai được phép chuyển đến khu nhà ở cơ bản đều có điều kiện khá giả, nên không cần phải giấu giếm chuyện làm thịt.

Triệu Tuế Tuế ngửi thấy mùi thơm liền chạy vào bếp."Mẹ ơi, ngoài kia vẫn còn mưa."

Trần Tú Hòa nhìn đôi mắt con gái nhỏ đang dán chặt vào xiên thịt khô trên bếp, liền lấy kéo cắt cho cô bé một miếng."Ăn đi con."

Triệu Tuế Tuế đang định cho vào miệng thì lại đưa cho bố."Bố ăn đi."

"Bố ăn ở nhà ăn rồi." Triệu Quảng Thúc bảo con gái tự ăn, rồi quay sang nói với vợ: "Ngày mai bố phải đi làm nhiệm vụ, khoảng nửa tháng mới về."

"Đi đâu?" Trần Tú Hòa nghe vậy, lại nhớ đến nghề nghiệp của chồng, bèn quay đầu đi, không hỏi thêm nữa.

"Em yên tâm, vất vả lắm mới đoàn tụ được với nhau, anh sẽ cẩn thận, nhiệm vụ lần này không nguy hiểm." Triệu Quảng Thúc ôm vai vợ an ủi.

Triệu Tuế Tuế cảm thấy lúc này mình nên tránh đi là phải phép, bèn rón rén quay trở lại phòng khách.

"Thành công rồi, nó quay rồi kìa." Lục Minh nhìn chiếc quạt tự chế của cậu và Triệu Lập Văn đang quay tít, sung sướng reo lên.

"Tuế Tuế, lại đây hưởng gió nào." Triệu Lập Văn thấy em gái liền vẫy tay gọi cô bé lại đứng trước quạt.

Triệu Tuế Tuế đi tới, chiếc quạt không lớn, cũng giống như chiếc quạt để bàn cô từng dùng ở kiếp trước."Tuyệt thật."

TBC

Lục Minh nhìn Triệu Tuế Tuế nhắm mắt hưởng thụ, cũng ngây ngô cười theo.

Lúc này, Lục Thiền che dù đi tới, trên tay còn cầm hai lọ hoa quả đóng hộp: "Chị Tuế Tuế, cho chị này."

Nói xong, ánh mắt Lục Thiền liếc về phía căn bếp sau nhà.

Triệu Tuế Tuế hiểu ý ngay, đây là muốn đến đổi thịt khô đây mà."Chờ chút chị lấy cho em một lọ."

Triệu Lập Võ nhìn lọ vải màu đỏ có chút tò mò: "Bên trong là gì vậy?"

"Vải á, ngọt lịm, uống ngon lắm." Lục Thiền cầm một lọ định mở ra nhưng phát hiện sức mình quá yếu nên đành đặt lại trên bàn: "Anh Lập Võ, anh tự mở đi."

Trong bếp, Triệu Quảng Thúc nhìn thịt đang hong trên giàn: "Để khi nào rảnh bố sẽ làm cho con một cái lò đất nướng, thịt các con đi săn mùa hè không để được lâu."

"Vậy anh làm trước cái giỏ bắt cá cho thằng Tiểu Võ đi đã, cũng đã hứa nó cả tháng rồi đấy." Trần Tú Hòa nghe vậy cũng muốn, lò đất nướng dùng thế nào thì lúc trước khi còn ở thành phố bà đã từng nhìn thấy rồi, liếc nhìn chồng, trong mắt hiện lên vẻ không tin tưởng, chờ ông ấy rảnh chắc đến mùa đông mất.

Triệu Quảng Thúc lúc này mới nhớ ra lúc mới chuyển đến khu tập thể đã hứa làm cho con trai nhỏ một cái giỏ bắt cá mà đến giờ vẫn chưa làm, ông ho khan một tiếng, cơn mưa bên ngoài vừa lúc tạnh hẳn,"Để bố làm ngay đây."