Trong phòng khách, năm người đang uống nước vải.
Triệu Tuế Tuế uống một ngụm đã không muốn uống nữa, ngọt quá, cô thích ăn vải hơn, thấy bố đi ra liền nói: "Bố, uống nước ạ."
Triệu Quảng Thúc hiểu ý con gái nhỏ, cầm lấy cốc nước uống một hơi cạn sạch: "Bố đi làm giỏ cá."
Triệu Lập Võ nghe vậy, cũng lẽo đẽo đi theo ra ngoài phụ giúp.
Trần Tú Hòa làm xong thịt khô, Triệu Tuế Tuế liền lấy một lọ đưa cho Lục Thiền.
Lục Thiền vui vẻ ôm lọ vải rời đi.
Ngoài sân, Triệu Lập Võ đang làm phụ tá cho bố, hai bố con phải tranh thủ hoàn thành giỏ cá trước khi tắt đèn, nếu không muốn làm thì phải chờ nửa tháng nữa.
Trần Tú Hòa cũng ra ngoài phụ giúp chẻ trúc: "Anh bắt đầu đan đi, để em chẻ cho."
Triệu Lập Võ cũng cầm nan tre học theo cách đan của bố, rất nhanh, hai cái giỏ cá đã được đan xong, Triệu Quảng Thúc gia cố thêm cho chiếc giỏ của con trai nhỏ một chút.
"Xong rồi, hai cái đều dùng được."
"Cảm ơn bố." Triệu Lập Võ mân mê chiếc giỏ trên tay, quyết định ngày mai sẽ ra sông bắt cá.
Sáng sớm, Lục Thiền đến nhà Triệu Tuế Tuế.
"Chị Tuế Tuế, hôm nay chị có đi bắt cá không, em cũng đi." Lục Thiền giơ chiếc vợt bắt cá trong tay lên.
Lục Minh cũng xách theo một cái xô đi theo sau Lục Thiền, trong xô cũng có một chiếc vợt bắt cá y hệt như vậy.
"Nha Nha, em mua cái vợt này ở đâu vậy?" Triệu Tuế Tuế cảm thấy dùng vợt bắt cá có vẻ hiệu quả hơn.
"Bố em làm, tặng chị này." Lục Thiền đưa chiếc vợt trong tay cho Triệu Tuế Tuế, sau đó xoay người lấy chiếc vợt trong xô của anh trai: "Chúng ta mỗi người một cái."
Thực ra, chiếc vợt này là do Lục Minh nhìn thấy Triệu Quảng Thúc làm giỏ cá nên đã về nhà bảo bố cậu làm.
Tối hôm qua, sau khi Lục Minh về nhà, nhìn thấy bố đang ngồi đọc báo trên ghế sofa, cậu bé liền nhìn chằm chằm vào ông.
Hành động của con trai khiến Lục Thành cảm thấy hơi mất tự nhiên, ông ho khan một tiếng: "Có chuyện gì sao?"
"Bố của Tuế Tuế làm giỏ cá cho em ấy, ngày mai họ sẽ đi bắt cá." Nói xong, Lục Minh lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào bố.
Lục Thành ngẩn người một lúc, con trai đang muốn xin xỏ gì đó phải không? Ông thử thăm dò: "Con cũng muốn à?"
Lục Minh rụt rè gật đầu, có giỏ cá rồi thì cậu cũng có thể cùng Triệu Tuế Tuế đi bắt cá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Thành nghĩ, đây là lần đầu tiên con trai chủ động xin xỏ ông đấy. Từ nhỏ đến lớn vì ông không ở bên cạnh bọn trẻ nên hai đứa nhỏ đều không hay dựa dẫm vào ông, nay khó khăn lắm nó mới mở lời, ông đương nhiên phải thỏa mãn: "Giỏ cá thì bây giờ không kịp nữa rồi, tre phải vào núi Hoa Lương mới có, hay là bố làm cho con cái vợt bắt cá trước, lần sau bố bổ sung giỏ cá cho con."
Lục Minh nghĩ vợt bắt cá cũng được, liền gật đầu đồng ý: "Vâng ạ."
Cứ như vậy, để thực hiện lời hứa với con trai, Lục Thành thức cả đêm làm hai chiếc vợt bắt cá, đến tận rạng sáng mới rời khỏi nhà.
Triệu Tuế Tuế nhìn chiếc vợt trong tay, đợi bố về cô cũng phải bảo bố làm cho cô một cái mới được: "Cái vợt này tốt thật đấy."
"Tuế Tuế, nếu em thích thì tặng em đó." Lục Minh vội vàng lên tiếng trước khi cô bé từ chối.
"Như vậy ngại lắm." Triệu Tuế Tuế nghĩ đây là do bố Lục làm cho hai anh em họ mà.
"Không sao đâu, anh về bảo bố em làm thêm một cái nữa là được." Lục Minh vô tư sắp xếp nhiệm vụ cho bố mình.
Lục Thành đang làm nhiệm vụ thay ca ở biên giới bỗng nhiên hắt hơi hai cái.
"Đi thôi." Triệu Lập Văn xách xô nước đi ra, tiện tay đội mũ lên đầu em gái.
Triệu Tuế Tuế buộc dây mũ cẩn thận, tay cầm vợt chạy ra khỏi cửa.
Trần Tú Hòa đuổi theo sau dặn dò: "Đừng có ra chỗ nước sâu đấy."
"Con biết rồi ạ." Năm đứa trẻ đồng thanh đáp.
Ra đến bờ sông, đã có không ít cậu bé đang bơi lội dưới sông. Trận mưa chiều hôm qua khiến nước sông dâng lên một chút.
"Bố em nói, phải đợi đến lúc hạn hán kết thúc thì nước sông mới rút xuống đến đây này." Lục Minh chỉ vào chỗ dưới chân.
Triệu Tuế Tuế nhìn những hòn đá dưới chân, nơi này trước kia chắc là chỗ giặt giũ,"Đi thôi."
Mấy đứa trẻ đang chơi đùa dưới nước nhìn thấy Triệu Tuế Tuế và những người khác cầm giỏ cá, vợt bắt cá bèn hiếu kỳ đi theo xem.
TBC
Triệu Lập Văn nhìn quần áo ướt sũng của mấy đứa trẻ: "Mấy cậu không về thay quần áo à?"
"Hì hì, nắng thế này, lát nữa là khô thôi." Nguyên Thịnh xua tay, tỏ vẻ không quan tâm.
Triệu Lập Võ hiểu ý anh trai nhíu mày: "Vậy cậu vẩy cho ráo nước đi."
Nguyên Thịnh và đám bạn mặc áo thì khô ráo nhưng quần thì dính chặt vào người, đến cả chỗ nhạy cảm cũng in rõ mồn một, lúc này mới sực nhớ ra còn có hai cô bé ở đây bèn luống cuống vặn nước, có đứa còn cởi quần ra vắt.
Triệu Lập Văn thấy vậy vội vàng chắn trước mặt em gái.
Triệu Tuế Tuế đang cùng Lục Thiền mải mê vợt cá con bên mép nước thì bỗng nhiên có người xô đẩy, Lục Thiền bị ngã thẳng xuống sông.
"Nha Nha, mau lên." Triệu Tuế Tuế cảm thấy hình như bản thân cũng bị đẩy nhưng cô bé vẫn lo lắng đỡ Lục Thiền lên trước.