Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 51



"Anh?" Triệu Tuế Tuế nghi hoặc nhìn anh trai.

"Em ở nhà ngủ một mình, vẫn là đóng thêm cửa sổ gỗ cho an toàn." Triệu Lập Văn ra hiệu kích thước cửa sổ gỗ.

Triệu Tuế Tuế lập tức hiểu ý, là song sắt bảo vệ cửa sổ,"Có ai biết làm không?"

"Gọi cậu đến làm, dạo này cậu đang làm việc ở trên thị trấn. Chiều nay lúc anh đi học sẽ nói với cậu, bảo cậu thu xếp thời gian đến một chuyến." Nói xong, cậu bé xoay người đi vào bếp, nói cho mẹ nghe ý nghĩ của mình.

Trần Tú Hòa đang xào rau, bà gật đầu,"Được, nếu cậu con rảnh thì gọi nó đến đây một chuyến."

Không biết có phải do lúc sinh ra đã chịu nhiều vất vả hay không mà con gái út ngủ nhiều hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Trước khi khỏi bệnh, một ngày con bé có thể ngủ ít nhất 16 tiếng, hiện tại một ngày ngủ ít nhất 12 tiếng, so với 16 tiếng trước kia thì 12 tiếng đã là tiến bộ rất lớn.

Buổi chiều, Triệu Tuế Tuế bị tiếng gõ cửa đ.á.n.h thức giấc, cô bé nhìn đồng hồ, bây giờ là 3 giờ chiều, rất tốt, cô bé chỉ ngủ có hai tiếng đồng hồ.

"Tuế Tuế? Cháu ở nhà à?" Trần Mãn Thương gõ cửa.

"Dạ cháu đây, cậu đợi cháu một lát." Triệu Tuế Tuế trượt xuống giường, đẩy một cái ghế đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, tiện tay tháo chùm chìa khóa trên cổ xuống,"Cậu ơi, cháu đây."

Trần Mãn Thương cầm chìa khóa mở cửa phòng, sau đó lại treo chùm chìa khóa lên cổ cháu gái.

"Cậu đến lắp cửa sổ gỗ cho các cháu đây." Trần Mãn Thương vốn định làm cửa sổ chạm trổ rồi mới mang đến lắp, cháu trai lớn nói không cần phiền phức như vậy, chỉ cần cửa sổ gỗ đơn giản là được, vừa hay hiện tại trên thị trấn cũng không có việc gì làm, nên ông trực tiếp đến nhà chị gái làm cửa sổ gỗ luôn.

"Gỗ ở đây ạ." Triệu Tuế Tuế dẫn cậu đi lấy gỗ.

Cứ như vậy, hai cậu cháu bận rộn suốt buổi chiều, cửa sổ gỗ đơn giản làm rất nhanh, Trần Mãn Thương lại là thợ quen tay.

"Tuế Tuế, mấy hôm trước cháu bỏ kẹo sữa thỏ trắng vào giỏ của cậu phải không?" Trần Mãn Thương vừa đẩy gỗ vừa nói chuyện với cháu gái.

"Cho anh ăn ạ." Triệu Tuế Tuế không phủ nhận, ngồi xổm một bên nhìn cậu chà nhám gỗ.

Rất nhanh hai tấm cửa sổ gỗ đã được làm xong, Triệu Tuế Tuế nhìn đồng hồ, mới hơn 4 giờ, trường tiểu học trên thị trấn tan học lúc 5 giờ.

"Cậu ơi, tối nay cậu ăn gì ạ?"

"Cái gì cũng được, bình thường các cháu ăn gì, cậu ăn theo là được." Trần Mãn Thương không từ chối, hơn nữa chị gái ông cũng sẽ không để ông về nhà ăn cơm đâu.

Lúc 5 giờ rưỡi, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ tan học về đến nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Lập Võ tay cầm theo hai dẻ sườn, thấy em gái nghi hoặc bèn nói: "Cố thúc cho đấy."

Cố thúc tên Cố Vĩ, là bạn chiến đấu của Triệu Quảng Thúc, xuất ngũ về làm nghề g.i.ế.c mổ ở nhà máy thịt huyện.

"Sao lại thế được?" Triệu Tuế Tuế rất hiểu, thịt bây giờ quý giá lắm, cho dù là bạn bè, không phải lễ Tết gì, sao lại tặng thịt cho nhà họ?

"Cha ở Bắc Kinh có giúp Cố thúc hỏi thăm chút việc, đây là quà cảm ơn của Cố thúc." Triệu Lập Văn vừa bỏ cặp sách xuống, vừa nhìn sườn vừa nghĩ xem tối nay ăn thế nào.

"Sườn hầm dưa chua với miến nhé?" Triệu Tuế Tuế chợt nhớ dưa chua nhà họ muối cũng đến lúc ăn được rồi.

"Ừ, được đấy!" Triệu Lập Văn thấy ý hay, liền chạy đến tủ đựng lương thực lục tìm,"Miến còn, tối nay ăn sườn hầm dưa chua với miến."

Lúc Trần Tú Hòa tan làm về thì miến đã được ngâm nở, dưa chua cũng đã được lấy ra một cây, trên thớt còn có hai dẻ sườn.

"Sườn đâu ra vậy?" Trần Tú Hòa nhìn em trai đang lắp khung cửa sổ gỗ.

"Mẹ, là cha giúp Cố thúc việc, Cố thúc tặng ạ." Triệu Lập Võ trả lời.

"Vậy thì tốt quá, tối nay ăn sườn hầm dưa chua với miến, Tiểu Võ đi nhóm lửa lên." Trần Tú Hòa về bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Bữa tối được ăn món miến nóng hổi, Triệu Tuế Tuế ăn nhiều hơn mọi hôm nửa bát.

Ăn cơm tối xong, người nhà ai nấy đều có việc, người làm việc, người đọc sách, người chơi cờ.

"Chắc khoảng hai ngày nữa là có thể nhóm lò sưởi rồi." Trần Tú Hòa sờ tường, nhà họ từ dưới cửa sổ trở xuống xây bằng gạch, còn phía trên là đất.

"Mẹ, mai con lại đi nhặt củi." Triệu Lập Võ ngẩng lên, ra vẻ hiểu chuyện cũng đưa tay sờ tường.

"Không được vào sâu trong núi đâu đấy." Trần Tú Hòa lại dặn dò.

"Con biết rồi, chúng con chỉ nhặt ở chỗ mọi người hay nhặt thôi." Triệu Lập Văn vội vàng đáp, ngày mai là chủ nhật, có thể lên núi hai hôm liền. Nói rồi, cậu liếc mắt với em gái.

Triệu Tuế Tuế lập tức nhận được tín hiệu, ngày mai là cơ hội tốt để lên núi săn bắn.

TBC

Trần Tú Hòa ngừng tay, ướm thử chiếc áo len đang đan dở cho con gái út, rồi lại tiếp tục đan.