Trước lúc con gái khỏi bệnh, mùa đông năm nào con bé cũng nằm trên giường đất.
Nhà vốn không có mấy bộ quần áo mùa đông, cuộn len trong tay bà là do chồng gửi từ Bắc Kinh về. Bà muốn đan cho con gái út trước, nếu còn thừa thì đan cho hai con trai mỗi đứa một chiếc áo ba lỗ, hai cậu con trai đã có áo len đan bằng len rồi.
Bên nhà tư, Dư Giai Giai nằm trên giường đất, mặt hơi tái. Cao đại phu dặn cô phải tĩnh dưỡng một tháng để dưỡng thai, trong nhà đã sớm nhóm lò sưởi.
Vì nhóm lò sưởi mà nhà đại đã cạnh khóe, nói bóng gió không ít.
"Vi Vi, ngày mai con với chị Nhị Nha đi nhặt củi nhé." Triệu Quảng Quý phải đi làm, không có thời gian đi nhặt củi.
Lúc về, họ vội quá nên quên mất việc phải nhặt củi để nhóm lò sưởi.
"Con không muốn, con không muốn đi làm đâu." Triệu Vi Vi lắc đầu nguầy nguậy, bày tỏ sự không muốn của mình.
"Con ở nhà cũng không có việc gì làm, đi nhặt củi với chị Nhị Nha một chút có sao đâu? Chờ cha tan làm cũng sẽ đi nhặt cùng con." Đã lâu rồi Triệu Quảng Quý mới đi làm trở lại, mấy hôm nay anh làm việc mệt đến mức không chịu nổi.
Lúc rời khỏi nhà vợ, anh cũng được cho một ít tiền, nhưng không có phiếu lương thực, có tiền cũng không mua được lương thực. Trừ phi mua lương thực giá cao, nhưng số tiền trong tay cũng chẳng mua được bao nhiêu, nên trước mắt phải đi làm đã, cố gắng đến đợt phát lương thực tới sẽ được chia nhiều hơn một chút.
"Hay thôi bỏ đi, Vi Vi có nhặt được bao nhiêu củi đâu." Nghe vậy, trong lòng Dư Giai Giai cũng không thoải mái, thôi thì mình cô nhịn những lời nói móc máy của nhà lớn là được rồi.
"Giai Giai, con gái nhà ai trong đội mà không phải làm việc, bây giờ khác xưa rồi." Triệu Quảng Quý không nói hết câu, bất đắc dĩ nhìn vợ.
Dư Giai Giai nhắm mắt lại, đau lòng khôn xiết. Trước đây, cô vẫn nghĩ con trai con gái đều như nhau, nhưng từ ngày anh cả về, cô bỗng chốc trở nên vô dụng, thật là mỉa mai.
Một lúc sau, cô mới nói với con gái: "Vi Vi, nghe lời mẹ, ngày mai đi nhặt củi với chị Nhị Nha nhé."
Triệu Vi Vi nhìn mà tuyệt vọng. Mấy ngày nay là khoảng thời gian cô vừa hiểu chuyện vừa không hiểu chuyện, nhưng hiện thực phũ phàng bày ra trước mắt, sau khi nghe không ít lời gièm pha của nhà lớn, cô cũng trưởng thành hơn đôi chút."Con biết rồi ạ."
Kết quả là sáng hôm sau, lúc Triệu Lập Văn dẫn em trai và em gái lên núi thì gặp Triệu Nam Đệ và Triệu Vi Vi.
Triệu Nam Đệ cõng một chiếc gùi lớn đầy cành cây khô, Triệu Vi Vi cõng chiếc gùi nhỏ chỉ có nửa gùi củi, bước đi loạng choạng.
"Lập Văn, các cậu cũng đi nhặt củi à?" Triệu Nam Đệ lên tiếng chào ba anh em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Tuế Tuế không khỏi thán phục Triệu Nam Đệ, thật biết co biết duỗi, có thể hạ mình được.
Nếu ở thế kỷ 21, Triệu Nam Đệ nhất định có thể thoát khỏi gia đình mình, trở thành nữ cường nhân.
TBC
Đáng tiếc là thời đại khác nhau, thời đại mà đi đâu cũng cần thư giới thiệu này, tương lai của Triệu Nam Đệ có lẽ là bị cha mẹ gả bán lấy sính lễ cao mà không có của hồi môn tương xứng.
Triệu Lập Văn không muốn dây dưa gì nhiều với họ, chỉ gật đầu rồi dẫn em trai và em gái tiếp tục lên núi.
Đi được nửa đường, Triệu Tuế Tuế đã hết hơi, Triệu Lập Văn sợ lát nữa em gái không còn sức để tìm con mồi nên đã đặt chiếc gùi của mình lên gùi của em trai, rồi ngồi xổm xuống trước mặt em gái.
Triệu Tuế Tuế không hề làm nũng, leo lên lưng anh trai: "Đi thôi."
"..." Triệu Lập Văn không nói gì, cõng em gái tiếp tục đi.
Triệu Nam Đệ và Triệu Vi Vi nhìn theo, ánh mắt đầy ghen tị.
Triệu Tuế Tuế nằm trên lưng Triệu Lập Văn, cũng không hề rảnh rỗi, cô bé cầm chắc ná, sẵn sàng b.ắ.n con mồi.
Kiếp trước, cô bị cận hơn 300 độ, kiếp này phải tận dụng thật tốt đôi mắt 10/10 của mình.
Bỗng nhiên, bụi cỏ cách đó không xa có động tĩnh, Triệu Tuế Tuế đưa mắt nhìn, phát hiện một chú thỏ hoang đang nhảy nhót trong bụi cỏ, cô bé liền huých huých vào bụng anh trai: "Anh cả."
Nghe vậy, Triệu Lập Văn ngừng bước, đứng im chờ hiệu lệnh của em gái.
Chờ Triệu Lập Văn đứng vững, Triệu Tuế Tuế lập tức b.ắ.n ná, viên đá bay thẳng vào bụi cỏ, chỉ nghe thấy tiếng kêu "chít chít", Triệu Lập Võ chạy theo tiếng kêu, không ngờ lại giẫm phải hố.
Triệu Lập Văn định bỏ em gái xuống để đỡ em trai dậy, thì từ chỗ cậu bé bị ngã, mấy chú thỏ hoang lần lượt chui ra.
"Đừng nhúc nhích." Triệu Tuế Tuế kẹp chặt hai chân, giữ vững "tọa kỵ", ba viên đá lại được b.ắ.n ra liên tiếp, viên nào viên nấy đều trúng con mồi, số thỏ còn lại sợ hãi bỏ chạy, chốn vào những cái hố khác.
Bên này, Triệu Lập Võ bò dậy, tiếp tục đi tìm những chú thỏ mà em gái b.ắ.n được, một con, hai con, ba con, bốn con, gùi đã đầy, trên tay cậu bé còn cầm thêm một con.
"Tuế Tuế, em giỏi quá!" Triệu Lập Võ chạy về phía anh trai và em gái, giơ ngón tay cái với em gái.