Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 61



"Chờ đến Tết bố con nghỉ về chắc chắn sẽ giật mình." Hôm qua Trần Tú Hòa nhận được thư của chồng, xác định Tết ông ấy có thể về.

"Bao giờ bố về ạ?" Triệu Tuế Tuế cũng rất nhớ Triệu Quảng Thúc.

"Chắc là sau khi anh cả và anh Hai con được nghỉ một tuần." Trần Tú Hòa vừa lấy dưa chua vừa tính toán thời gian chồng về.

Lúc cơm nước đã xong, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ cũng vừa vặn về đến nhà.

"Mẹ, chiều nay bọn con không phải đến trường nữa." Triệu Lập Võ ném cặp sách lên bàn, cầm phích nước rót nước nóng ra rửa tay.

"Sao thế?" Trần Tú Hòa nghi hoặc nhìn con trai cả.

"Mấy phòng học của trường bị tuyết đè sập rồi ạ." Triệu Lập Văn vừa rửa tay vừa nói, sau đó ngồi xuống giường.

"Sập? Có ai bị thương không?" Trần Tú Hòa kiểm tra con trai út một lượt, thấy không sao mới định kiểm tra con trai cả thì bị chặn lại.

"Không ai bị thương ạ, lúc đó mọi người đang tập thể d.ụ.c ở sân trường."

"Nghỉ học luôn rồi à? Học kỳ này không cần đi học nữa?" Trần Tú Hòa thấy hơi tiếc tiền học phí, không biết có được trả lại không.

"Không ạ, vẫn còn một nửa số phòng học sử dụng được. Bây giờ chỉ học nửa buổi thôi, khối Một, Hai, Bốn học buổi sáng, khối Ba, Năm học buổi chiều." Triệu Lập Văn bưng bát lên, múc một bát canh để húp cho ấm.

"Mẹ, canh chua cải có thịt hun khói hả mẹ?" Triệu Lập Võ húp một ngụm canh, cảm nhận được vị thịt hun khói bên trong.

"Đây là miếng cuối cùng của năm ngoái, thịt hun khói trong bếp phải để thêm một tuần nữa mới ăn được." Trần Tú Hòa múc cho con gái một bát canh chua cải, để con gái vừa ăn bánh vừa húp canh.

Bên này, một nhà bốn người ăn canh chua cải nóng hổi và bánh rau hẹ, còn bên kia, trong nhà Triệu Quảng Quý, ông ta ngồi ủ rũ trên giường đất, Dư Giai Giai sau một tháng nằm liệt giường rốt cuộc cũng có thể xuống giường, kết quả bây giờ đến lượt Triệu Quảng Quý nằm.

"Chồng, hay mai em về nhà mẹ đẻ lấy ít gạo về nhé." Dư Giai Giai vừa khuấy cháo ngô trong nồi vừa nói, giọng điệu có chút chua xót.

"Chị dâu của em sẽ không đồng ý đâu, đừng lãng phí thời gian nữa." Triệu Quảng Quý hơi sững người, không đồng ý để vợ về nhà mẹ đẻ.

TBC

Nhà dột lại gặp mưa đêm, chính là để miêu tả hoàn cảnh hiện tại của nhà họ.

"Sang năm là ổn rồi, nhà mình còn tiền, có thể mua gạo." Không biết Triệu Quảng Quý nghĩ đến điều gì mà tinh thần lại phấn chấn hẳn lên, số tiền trong tay dùng để mua gạo, đủ để nhà ông ta sống đến mùa thu năm sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

An ủi vợ xong, ông ta gọi con gái đến bên cạnh: "Vi Vi gầy đi rồi, là bố vô dụng."

"Bố ơi." Triệu Vi Vi nhào vào lòng Triệu Quảng Quý, khóc nức nở.

Hiện tại, cả thôn đều đang trong thời gian "ngủ đông", nhà nào thiếu lương thực thì đều phải ăn hai bữa một ngày.

Bà Triệu thấy thương con trai út, sau khi ăn cơm trưa xong, bà liền mở tủ ở trong phòng mình ra, bên trong chỉ còn nửa túi bánh đậu xanh, một túi mì sợi và nửa túi đường đỏ, sữa bột mạch nha thì đã bị cháu trai uống hết từ hôm qua.

"Bà nó à, bà đang sống cùng con cả, còn cho nhà thằng Tứ như trước, thì con cả nghĩ sao?" Ông Triệu thở dài, không ngờ nhà con trai út từ sau khi trở về liên tục gặp chuyện, đầu tiên là con dâu nằm liệt giường, bây giờ đến lượt con trai.

"Bây giờ khác, thằng Tứ nằm liệt giường, đi làm cũng là vấn đề." Bà Triệu không đồng ý với lời chồng nói.

"Chắc chắn thằng Tứ có tiền riêng, bây giờ là thời gian "ngủ đông", chờ khi nào bọn họ không sống nổi nữa thì bà hãy giúp, tôi không cản, nhưng bây giờ thì không được!" Ông Triệu nói xong, giật lấy chìa khóa tủ từ tay vợ,"Khoảng thời gian này, tôi giữ chìa khóa."

"Ông!" Bà Triệu không ngờ chồng mình lại làm vậy.

"Chờ lần sau phát gạo tôi sẽ trả lại cho bà." Ông Triệu dắt chìa khóa vào thắt lưng, xoay người, quay lưng về phía vợ.

Vì Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ không cần đi học, nên buổi chiều Triệu Tuế Tuế không đi theo ra kho.

Nhìn quả lê đông lạnh trong tay, Triệu Tuế Tuế hơi mơ màng, thứ đen thui này thật sự có thể ăn sao?

"Tuế Tuế, ăn nhanh đi, ngọt lắm đấy." Triệu Lập Võ vừa mút quả lê đông lạnh trong tay vừa nói.

"Lấy đâu ra thế anh Hai?" Triệu Tuế Tuế nhớ không nhầm thì lê đông lạnh trong thôn phải đến Tết mới hái.

"Anh cả mua, lúc về thấy có người bán, anh ấy mua một lúc tám quả."

"Anh cả, anh có tiền sao?" Triệu Tuế Tuế tỉnh lại nửa năm, chưa từng được sờ đến tiền, với lại lũ trẻ con bây giờ có ai có tiền tiêu vặt đâu.

"Đương nhiên, đều là tiền thưởng viết văn của trường cho đấy. À, Tết có tiền lì xì, năm nay chắc vẫn là 1 đồng." Triệu Lập Văn khẽ liếc nhìn em gái với vẻ kiêu ngạo, không nói đến chuyện bài văn của anh còn được đăng báo.

Triệu Tuế Tuế c.ắ.n vỡ lớp vỏ ngoài của quả lê đông lạnh, nước bên trong lập tức chảy ra, cô bé vội vàng áp miệng vào hút, quả nhiên rất ngọt.

"Lại đi đâu lười biếng, nhặt củi lâu như vậy." Giọng của Lưu Chiêu Đệ từ sân trước truyền đến.