"Giờ này còn đi nhặt củi?" Triệu Lập Văn nghi hoặc nhìn em gái.
"Nhà Tứ thúc hết củi, bà nội bảo họ sang nhà mình lấy, ban đầu còn định không mất tiền. Lưu Chiêu Đệ làm ầm ĩ cả buổi sáng, thím tư mới đưa 3 đồng để êm chuyện." Triệu Tuế Tuế tóm tắt chuyện xảy ra buổi sáng cho hai người nghe.
"Ngay từ đầu đưa tiền có phải xong rồi không."
Triệu Lập Võ nói khiến Triệu Lập Văn và Triệu Tuế Tuế đều ngẩn người.
Triệu Lập Văn: Đệ đệ khá đấy, đã biết nhìn thấu bản chất vấn đề rồi.
Triệu Tuế Tuế: anh trai đột nhiên thông minh ra thế.
Kết quả câu nói tiếp theo của cậu như hắt một gáo nước lạnh vào hai người.
"Chẳng lẽ dùng củi nhà người khác mà không cần đưa đồ, đưa tiền gì sao?" Triệu Lập Võ bị anh trai và em gái nhìn chằm chằm, tiếp tục nói.
Triệu Lập Văn và Triệu Tuế Tuế: Nghĩ nhiều rồi, vẫn là đầu gỗ.
"À đúng rồi, sáng nay em nghe người ta nói ở đầu đường, Triệu Lai Đệ Tết này sẽ đi xem mắt." Triệu Tuế Tuế bắt đầu buôn chuyện.
"16 tuổi đã đi xem mắt?" Triệu Lập Văn có chút không thể chấp nhận được.
Triệu Tuế Tuế: Anh quên bố mình 18 tuổi đã kết hôn rồi à? Lúc đó mẹ cũng mới 16 tuổi, năm sau anh đã ra đời.
Triệu Lập Văn nhận được ánh mắt của em gái, cũng chợt nhớ ra, thời đại này 16 tuổi đi xem mắt là bình thường, có người 15 tuổi đã đính hôn rồi.
"Bên nhà trai là người ở đâu?" Triệu Lập Võ cũng có chút tò mò.
"Nhà họ Hoàng ở trên trấn." Triệu Tuế Tuế cũng không úp úp mở mở, trực tiếp nói ra nhà trai.
"Cái gì..." Triệu Lập Văn biết người này, nghe nói hồi nhỏ bị sốt cao nên ngốc nghếch.
"Anh cả, anh quen à?" Triệu Lập Võ nghĩ mãi, xác định mình chưa từng nghe nói đến người này.
"Là cái thằng Hoàng Cẩu Tử ấy." Tên thật của Hoàng Cẩu Tử là Hoàng Định Gia, rất ít người biết. Triệu Lập Văn biết người này cũng bởi vì hắn ta là kẻ ngốc.
"... Nhà bác cả ác độc quá." Triệu Lập Võ tuy nhỏ, nhưng cũng biết một người ngốc nghếch thì sau này sẽ ra sao, trước đây em gái suýt chút nữa cũng phải có người chăm sóc cả đời.
Ba người không ai nói gì, một lúc sau, ngoài sân vang lên tiếng leng keng.
"Thư của bố." Triệu Lập Võ nhảy phắt từ trên giường đất xuống, vội vàng chạy ra mở cửa.
Triệu Tuế Tuế nhún vai, chuyện của nhà bác cả không liên quan đến nhà mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này, Triệu Lập Võ ôm một cái bao tải trở về, Triệu Lập Văn thấy vậy bèn xuống giường đi ra đón.
"Không cần đâu, em bê được mà." Triệu Lập Võ đặt bao tải xuống cạnh giường đất, sau đó tìm kéo để mở.
"Cái gì đây?" Triệu Lập Võ lấy ra một chiếc hộp sắt.
"Sô cô la, trên đó có chữ kìa." Triệu Lập Văn chỉ cho em trai ba chữ to trên hộp sắt.
Ba người mở hết đồ trong bao tải ra, bên trong có rất nhiều thứ, nào là sô cô la, bánh kem, bánh quy, táo tàu, kẹo mạch nha, còn có một đôi giày da nữ, 4 cuộn len màu đỏ và 2 chiếc mũ tai bèo.
Triệu Tuế Tuế cầm chiếc mũ tai bèo trên tay, đội lên đầu, cả khuôn mặt bị che khuất,"..."
"Anh đội còn không vừa, em là nhóc con thì đội làm sao được." Triệu Lập Văn lấy chiếc mũ trên đầu em gái xuống, đội lên đầu em trai, chiếc mũ che kín cả mũi Triệu Lập Võ .
Lúc ba người đang chơi đùa với chiếc mũ thì Trần Tú Hòa tan làm về nhà.
"Mẹ, bố gửi đồ về, đều ở đây này." Triệu Lập Võ chạy lon ton ra cửa mở cửa cho mẹ.
"Không có thư sao?" Trần Tú Hòa phủi tuyết trên người rồi mới vào nhà, nhìn thấy trên bàn đất bày đầy đồ.
TBC
"Có ạ, ở đây." Triệu Lập Văn giơ giơ phong thư trong tay.
"Đọc nhanh lên." Trần Tú Hòa nhận lấy chiếc cốc men mà con gái út đưa cho, nhấp từng ngụm nước nóng.
Triệu Lập Văn xé phong bì, bắt đầu đọc. Bức thư rất dài, đọc mất 10 phút mới xong, phần lớn đều là những điều mắt thấy tai nghe ở Bắc Kinh .
"Vịt quay Bắc Kinh?" Triệu Lập Võ nghĩ đến thịt vịt, nhà bọn họ quanh năm suốt tháng rất khó được ăn thịt vịt, chủ yếu là vì cậu không biết bơi,"Tuế Tuế, hay hè này chúng ta đi bắt vịt đi."
Triệu Lập Võ cảm thấy khi đi săn có em gái đi cùng thì vận may sẽ tốt hơn rất nhiều, cơ bản mỗi lần đều săn được một ít con mồi.
"Bố con nói nhiều như vậy, hóa ra con chỉ nhớ mỗi thịt vịt thôi sao." Trần Tú Hòa điểm điểm lên mũi con trai út. Nói đến Bắc Kinh , bà cũng có chút khao khát.
"Mẹ, sang năm bố về Bắc Kinh , chúng ta có thể đưa bố đi, nhân tiện ở đó chơi mấy hôm." Triệu Lập Văn cũng chưa từng đến Bắc Kinh thời đại này, muốn đến xem có gì khác so với thế kỷ 21.
"Chuyện này... Tốn kém lắm." Trần Tú Hòa có chút động lòng, nơi xa nhất bà từng đến chính là thành phố.
Chồng bà mỗi tháng gửi về 40 đồng, mỗi tháng ít nhất bà tiết kiệm được 20 đồng, nhiều thì 30 đồng, một năm cũng gần 300 đồng, chia nhà đã ba năm, tổng số tiền tiết kiệm của gia đình cũng sắp đột phá 1000 đồng.
"Vậy đợi Tết, bố về chúng ta hỏi lại bố nhé?" Triệu Lập Văn lùi một bước, hỏi.
"Được, chờ bố con về rồi hỏi." Trần Tú Hòa nghĩ nếu được thì cũng dẫn các con đến Bắc Kinh một chuyến.