"Anh vợ của chú tư đã trở về, công việc của bác cả tự nhiên không đến lượt ông ấy nữa." Triệu Lập Văn tóm tắt chuyện của tứ phòng cho hai người nghe.
"Vậy thì đúng là xui xẻo thật." Hai chị em Triệu Chi Chi không khỏi cảm thán.
"Triệu Vi Vi của tứ phòng xấu tính lắm, dám nghe lén nhà chúng ta, còn đập vỡ kính cửa sổ nữa." Triệu Lập Võ kể lại chuyện bị đập vỡ kính mấy hôm trước.
"Triệu Vi Vi trước giờ vẫn kiêu ngạo, coi thường chúng ta sống ở nông thôn." Triệu Chi Chi cũng chẳng có hảo cảm với Triệu Vi Vi, chẳng qua chỉ là sống trên thị trấn mà thôi, làm như mình là tiểu thư nhà giàu lắm vậy.
"Thôi không nói đến bọn họ nữa, chị Chi, kể chuyện mọi người ở thành phố đi." Triệu Lập Võ rất tò mò về cuộc sống ở thành phố.
"Thành phố à, nhà nào cũng xây bằng gạch hết... Bla bla..." Triệu Chi Chi bắt đầu kể cho ba người nghe về cuộc sống ở thành phố.
Gần trưa, Trần Tú Hòa trở về nhà, phát hiện ba đứa nhỏ đều không có ở nhà, không biết chúng đã đi đâu, liền nghe thấy tiếng động bên nhà hàng xóm.
"Chị dâu, khi nào mọi người về vậy?"
"Sáng nay, than ở thành phố không đủ dùng, cả nhà về quê tránh rét đây." Tiền Xuân Phân đổ nước bẩn trong thùng đi, chỉ vào phòng bếp,"Bọn nhỏ đều ở trong đó."
"Trưa nay em nấu cơm mang sang cho."
"Không cần đâu, chị mua bánh bao ở thành phố rồi, hâm nóng lên là ăn được, lát nữa em mang mấy cái về ăn nhé."
"Vậy em mang sang một bát canh dưa chua, không có canh thì em không lấy bánh bao đâu." Trần Tú Hòa đoán chừng nhà bên chưa chuẩn bị đồ ăn, định mang sang một bát canh, để đổi lấy bánh bao.
"Được, em mang sang đi." Tiền Xuân Phân cũng biết tính em dâu, gật đầu đồng ý.
Trần Tú Hòa đang nấu canh dưa chua trong bếp, Triệu Lập Văn đã dẫn em trai và em gái cùng năm cái bánh bao trở về.
"Tiểu Văn, lát nữa con mang bát canh dưa chua sang cho nhà bác hai nhé." Trần Tú Hòa tìm một cái bát tô lớn, bắt đầu múc canh.
Cô con gái nhỏ rất thích ăn canh dưa chua có thêm thịt mỡ, nhà bọn họ cách hai hôm lại nấu một lần, cũng may là năm nay săn được một con lợn rừng, canh dưa chua thịt mỡ cả năm coi như đã có dự trữ.
Triệu Lập Văn bưng bát canh lớn đi về phía nhà bác hai, vừa hay gặp Triệu Nam Đệ- em họ bên nhà bác cả - đang gánh củi trở về.
Triệu Nam Đệ nhìn thấy cửa nhà chú hai mở thì biết là nhà chú hai đã về, chú hai và chú ba là anh em sinh đôi, hai nhà rất thân thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Để em." Triệu Chi Chi nhận lấy bát canh từ tay Triệu Lập Văn, ngửi thấy mùi thơm của thịt mỡ, nhìn vào trong bát, quả nhiên là có thịt mỡ,"Lát nữa em trả bát."
"Ừ." Triệu Lập Văn gật đầu, xoay người đi về nhà mình.
TBC
Triệu Chi Chi nhìn Triệu Nam Đệ đang còng lưng gánh củi, gật gật đầu, xoay người đi về phía nhà mình.
Chỉ còn lại Triệu Nam Đệ đứng trong sân, nhìn theo với vẻ mặt thèm thuồng.
"Nhìn cái gì mà nhìn, con bé thối tha này, muốn sang nhà người ta ăn thì cũng phải xem người ta có cho mày ăn hay không đã." Lưu Chiêu Đệ từ trong nhà đi ra, liền nhìn thấy đứa con gái thứ hai đứng bất động nhìn sang nhà Nhị phòng, mắng ngay lập tức,"Còn đứng đó làm gì, không muốn ăn cơm thì cút đi gánh củi."
Trong nhà Nhị phòng, bốn người ngồi trên giường đất ăn bánh bao, cũng nghe thấy tiếng Lưu Chiêu Đệ mắng con, nhưng bọn họ đã quen rồi, không ai để ý tới.
"Canh dưa chua thím ba nấu ngon thật." Triệu Lập Minh uống một bát, lại tiếp tục múc bát thứ hai.
"Trong canh có thịt mỡ, đương nhiên là ngon rồi."
Ngày mai Triệu Quảng Trọng còn phải đi làm, ăn cơm trưa xong, ông cầm hai cái bánh bao thịt và một bao t.h.u.ố.c lào đi nhà chính cáo biệt cha mẹ, tranh thủ trời còn sáng, đẩy xe đẩy mượn được đi lên trấn.
Bà Triệu nhìn bánh bao trong bát, muốn lấy một cái cho con trai út ăn, chân cậu út vừa hay cần bồi bổ.
"Bà không muốn ăn thì để tôi ăn hai cái." Ông Triệu gõ gõ tẩu thuốc, t.h.u.ố.c lào con trai thứ hai mới đưa tới rất thơm.
"Ông bây giờ là thế nào, trước đây tôi trợ cấp cho thằng Tứ ông cũng đâu có ý kiến gì." Bà Triệu không dám cãi lời chồng.
"Đó là trước đây, bây giờ tôi nghĩ thông rồi. Tôi thấy là đã chiều thằng Tứ sinh hư, cứ lấy đồ của anh nó nuôi vợ con nó, tôi là thằng hai thằng ba, tôi thấy khó chịu lắm." Ông Triệu nghĩ đến lần trước con trai út bao che con gái, lắc đầu, đúng là bọn họ quá nuông chiều con trai út.
Cách tết còn 9 ngày, hôm nay là ngày làng g.i.ế.c heo.
Thời buổi này, hầu hết các gia đình đều phải dựa vào việc làng g.i.ế.c heo mới có thể ăn được một miếng thịt lợn.
Trong làng không phát phiếu thịt, người dân muốn ăn thịt, hoặc là g.i.ế.c gà nhà, hoặc là lên rừng xuống suối săn bắt.
Triệu Tuế Tuế ngày ngày ru rú trong nhà, hiếm khi có dịp xem náo nhiệt, nằng nặc đòi anh cả đưa đi.
Cứ như vậy, năm anh em họ cùng nhau ra ngoài, đi xem làng g.i.ế.c heo.