Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 69



Bên trên cùng là một túi giấy dầu lớn,"Nhìn này, đây là vịt quay Bắc Kinh đấy."

Triệu Lập Võ nghe thấy vịt quay Bắc Kinh, ánh mắt sáng lên, động tác trên tay nhanh hơn, loáng cái đã mở túi giấy dầu ra. Bên trong túi giấy lớn là 4 túi giấy nhỏ, lần lượt là thịt vịt thái sẵn, xương vịt, bánh tráng và nước chấm.

Ngoại trừ xương vịt, ba món còn lại đều phải hâm nóng mới ăn được, xương vịt được chiên giòn rụm, gần giống như thịt khô vậy.

"Cắt thêm hai củ tỏi cho vào gói cùng là có thể ăn, tối nay chúng ta ăn nhé." Triệu Quảng Thúc gắp một miếng xương vịt cho con gái út, để con bé gặm.

Tiếp theo, ông lại lấy từ trong túi ra một đống đồ ăn, đều là đặc sản Bắc Kinh .

Ba anh em vừa gặm xương vịt vừa nhìn Triệu Quảng Thúc lấy từng món đồ từ trong túi ra.

"Ăn gì đấy? Thơm thế?" Trần Tú Hòa bưng một chậu đậu phụ trở về, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm.

"Mẹ, xương vịt đấy ạ, mẹ lại đây ăn cùng đi." Triệu Lập Võ nhảy xuống giường đất, kéo mẹ đi về phía giường.

"Chờ chút, để mẹ cất đậu phụ đã." Trần Tú Hòa cất đậu phụ xong, rồi mới ngồi xuống giường.

Trên bàn đã bày đầy đồ ăn, dưới gầm bàn cũng có.

Bà nhận miếng xương vịt từ tay con gái út, c.ắ.n một miếng, vị cay thơm của thì là lập tức chinh phục vị giác của Trần Tú Hòa: "Thơm quá, sao con không ăn nữa?"

"Mẹ, con muốn để bụng ăn vịt quay." Triệu Lập Võ l.i.ế.m liếm gia vị còn sót lại trên miệng, bây giờ sắp đến giờ cơm tối rồi, ăn xương vịt nữa sẽ không ăn nổi vịt quay mất.

"Vịt quay?" Trần Tú Hòa nhìn về phía ba túi giấy dầu trên bàn.

"Là mấy túi này đấy, để tôi đi hâm nóng, một lát là ăn được." Triệu Quảng Thúc cầm túi giấy dầu, đi vào bếp.

Một lát sau, ông lại quay trở ra: "Sao bếp lại bị khóa thế này? Nhà mình bị trộm à?"

"Không có, ông vào xem là biết." Trần Tú Hòa đứng dậy, dẫn chồng đi vào bếp.

TBC

Triệu Quảng Thúc vừa vào bếp đã ngửi thấy mùi thịt hun khói, ông ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên xà nhà treo đầy thịt khô: "Cái này, ở đâu ra vậy?"

"Thỏ phần lớn là do Tuế Tuế và Tiểu Võ dùng ná cao su b.ắ.n được, còn lợn rừng là do Tiểu Văn đào bẫy bắt được." Trần Tú Hòa kể lại nguồn gốc số thịt cho chồng nghe với vẻ mặt tự hào.

"Tuế Tuế giỏi thế cơ à." Triệu Quảng Thúc nhìn con gái với vẻ mặt kinh ngạc, ông quay người đi về phòng, bế bổng con gái út lên, rồi hôn chụt một cái lên má con bé.

Triệu Tuế Tuế lập tức như phát nổ, cô bé hờn dỗi dụi mặt vào n.g.ự.c áo Triệu Quảng Thúc để lau đi nước miếng.

Triệu Quảng Thúc tưởng con gái nhỏ muốn làm nũng với mình, trong lòng rất hưởng thụ.

Triệu Lập Văn nhìn thấy biểu cảm ghét bỏ của em gái, không nhịn được bật cười.

Để một người có tâm lý hơn 20 tuổi bị một người đàn ông 29 tuổi hôn vào mặt, đúng là làm khó cô bé.

Triệu Quảng Thúc tự động lờ đi vẻ mặt hờn dỗi của con gái út, ông khen ngợi hai cậu con trai thêm vài câu, rồi bế con gái đi vào bếp, đi thị sát khu rừng thịt khô của nhà mình.

Nghĩ đến việc con gái út chơi ná cao su rất giỏi, ông liền hỏi: "Tuế Tuế, bố làm cho con thêm hai cái ná cao su nữa nhé?"

Triệu Tuế Tuế nghe thấy mình sắp có ná cao su mới, lúc này mới rụt rè gật đầu: "Dạ."

Triệu Quảng Thúc đặt con gái lên vai, để cô bé sờ vào thịt khô.

Triệu Tuế Tuế không sờ, cô bé chỉ nhìn rồi ngửi, sau đó ra hiệu cho bố đặt mình xuống.

"Xùy, nhìn thế mà hiểu được cái gì?" Trần Tú Hòa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con gái nhỏ, không khỏi bật cười.

Triệu Tuế Tuế: Đương nhiên là con hiểu rồi, kiếp trước nhà mình cũng mổ lợn làm lạp xưởng, hun thịt khô mà.

Vợ chồng hai người không để ý đến con gái nhỏ nữa, đuổi cô bé về phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Bao giờ thì cất đi?" Triệu Quảng Thúc lo lắng có người vào bếp nhà mình, phát hiện ra số thịt khô này.

"Hai hôm nữa, trước Tết nhất định phải cất đi." Trần Tú Hòa cũng lo lắng người khác phát hiện ra nhà mình có nhiều thịt như vậy, ngày Tết, những người đến nhà chúc Tết đều sẽ dẫn theo con nhỏ, sơ ý để chúng chạy vào trong bếp là chuyện thường.

Hai người vừa nói chuyện vừa chuẩn bị bữa tối.

Vì Triệu Quảng Thúc vừa mới về, Trần Tú Hòa vẫn nấu mì canh, nhưng không nấu nhiều, vì vịt quay đã đủ cho cả nhà ăn no rồi.

Triệu Quảng Thúc thị phạm cách gói vịt quay một lần, rồi đưa sản phẩm cho con gái út.

Triệu Tuế Tuế nhận lấy, c.ắ.n một miếng, mặc dù đã nguội rồi hâm nóng lại nhưng vẫn rất ngon, thịt vịt là vịt nhà nuôi chính hiệu, không bị hôi, thịt săn chắc, rất ngon miệng: "Ngon ạ."

Vừa dứt lời, Triệu Lập Võ lập tức bắt đầu cuốn vịt quay, cách làm rất đơn giản, cậu chỉ cần nhìn qua một lần là biết ngay.

Triệu Quảng Thúc cuộn xong thì đặt vào bát, ông không ăn, định bụng lát nữa sẽ mang sang nhà chính và nhà chú hai,"Một con vịt quay có 108 miếng thịt, bánh tráng cũng có 108 cái."

"Bố, bát này có 108 cái bánh tráng ạ?" Triệu Lập Võ có chút không dám tin.

"Một cái bánh tráng cuốn một miếng thịt, con thử xem có cuốn hết không là biết." Nói xong, Triệu Quảng Thúc bưng hai cái bát đi ra sân trước.

"Nhìn bố mẹ ăn xong rồi hãy đi." Trần Tú Hòa dặn dò chồng.

Triệu Quảng Thúc sững người, lập tức hiểu ra điều gì,"Tôi biết rồi."

Đi ngang qua cửa phòng Triệu Lập Minh, cậu em họ lập tức mở cửa: "Chú ba."

Nhìn đứa cháu trai đang cười hì hì, Triệu Quảng Thúc đưa bát cho cậu: "Cho cháu."

"Cảm ơn chú ba." Triệu Lập Minh nhận lấy bát, ra hiệu cho Triệu Quảng Thúc đi trước, cậu ta sẽ đóng cửa lại.

Triệu Quảng Thúc không để ý đến cậu cháu trai tinh quái này nữa, tiếp tục đi về phía nhà chính.

Bà Triệu cũng biết ông Triệu không cho bà ấy đi theo, liền nhanh chóng cầm một miếng vịt quay cho vào miệng: "Thơm thật đấy."

"Thằng ba, con về ăn đi, lát nữa ta mang bát sang cho con." Ông Triệu liếc mắt ra hiệu cho con trai, ý bảo ông ấy sẽ trông chừng cho.

Triệu Quảng Thúc cũng nhận được ám hiệu của bố mình, liền rời đi.

"Nhanh vậy?" Trần Tú Hòa hỏi.

"Bố đang trông rồi." Đối với chuyện này, Triệu Quảng Thúc vẫn rất tin tưởng bố mình.

Cả nhà thoải mái ăn uống, cuối cùng còn lại 20 miếng thịt vịt, Trần Tú Hòa để dành ngày mai ăn tiếp.

Ăn cơm tối xong, cả nhà quây quần trên giường đất nghe Triệu Quảng Thúc kể chuyện Bắc Kinh .

"Bố, con muốn đến Bắc Kinh chơi." Được sự động viên bằng ánh mắt của anh trai và em trai, Triệu Tuế Tuế nói ra mong muốn của mình.

"Ừm, đi thì cũng được, hay là chúng ta tranh thủ dịp nghỉ hè đi?" Triệu Quảng Thúc không từ chối con gái, chỉ là trời lạnh như thế này, ông không muốn đưa vợ con đi xa.

"Yeah!" Triệu Lập Võ lập tức reo lên vui mừng.

"Đi một chuyến hết bao nhiêu tiền?" Trần Tú Hòa không đồng ý ngay.

"Vé tàu hỏa, một vé là 8 đồng, ba đứa nhỏ có thể mua chung một vé, đi rồi về hết 32 đồng. Chỗ ở thì có thể ở nhờ nhà đồng đội của bố, bây giờ cậu ấy đang đóng quân ở đảo, có nhờ bố thỉnh thoảng qua dọn dẹp nhà cửa giúp, chúng ta đến ở vài hôm là được." Triệu Quảng Thúc nói ra khoản tốn kém nhất, hiện tại đi lại tốn kém nhất là tiền xe và tiền ở.

Triệu Tuế Tuế gật đầu, trong giờ lịch sử năm lớp 11, cô nhớ trên slide bài giảng của giáo viên có một tấm hình vé tàu nằm cứng từ Cáp Nhĩ Tân đến Bắc Kinh vào những năm 60 có giá 13 đồng 8 hào, con số 138 rất dễ nhớ, vì vậy cô vẫn nhớ rõ. Huyện Bình Cao nằm giữa Cáp Nhĩ Tân và Bắc Kinh , vé tàu 8 đồng cũng gần bằng với dự tính trước đó của cô.

Nếu năm nay không đi, có lẽ phải đợi đến khi cô trưởng thành mới có thể đến Bắc Kinh được.

"Mẹ?" Triệu Tuế Tuế chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn về phía Trần Tú Hòa.