"Có chuyện gì vậy?" Trần Tú Hòa thấy chồng mình mãi không quay lại, liền đi tới hỏi.
"Đồng chí này, tôi muốn phỏng vấn con gái chị được chứ?" Phóng viên nhìn thấy mẹ của bé gái, vội vàng hỏi.
"Phỏng vấn? Lên báo sao?" Trần Tú Hòa hơi ngạc nhiên, con gái bà có gì đáng để phỏng vấn chứ.
"Là thế này, bla bla bla, tôi có thể chụp thêm cho gia đình vài tấm ảnh để cảm ơn." Phóng viên liền kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Trần Tú Hòa nghe.
"Trong ảnh có những ai?" Trần Tú Hòa hỏi.
"Chỉ có bốn đứa trẻ, còn bốn người lớn chỉ chụp từ n.g.ự.c trở xuống thôi." Phóng viên cảm thấy có hi vọng, vội vàng nói.
"Để tôi hỏi ý kiến của mấy đứa nhỏ, nếu chúng đồng ý thì được." Trần Tú Hòa không đồng ý ngay.
Mấy đứa trẻ nghe xong, cũng không có ý kiến gì, được lên báo một lần cũng là một trải nghiệm thú vị.
Triệu Quảng Thúc nghe xong cũng không làm khó phóng viên nữa: "Nhưng anh phải cho chúng tôi xem ảnh trước khi đăng báo."
Lục Thành cũng gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, hai gia đình từ chối lời đề nghị chụp ảnh của phóng viên, để lại địa chỉ liên lạc rồi rời đi.
Vừa đi, Giang Diệp chợt nhớ ra có một người đồng nghiệp gửi chiếc máy ảnh ở nhà mình: "Hay là chúng ta về nhà lấy máy ảnh, mua thêm cuộn phim, khi leo lên Trường Thành sẽ chụp cho mấy đứa nhỏ vài tấm?"
Trần Tú Hòa cũng nghĩ đến việc con mình chưa có tấm ảnh nào, bà liền gật đầu đồng ý.
Hai người đàn ông thấy vợ đã đồng ý thì cũng vui vẻ nghe theo.
Đến khi mọi người leo lên đến Trường Thành, Giang Diệp liền hóa thân thành nhiếp ảnh gia.
Cô chụp cho gia đình Triệu Quảng Thúc một tấm ảnh gia đình, sau đó lại chụp thêm rất nhiều tấm khác, Giang Diệp là người yêu cái đẹp, người được chụp nhiều nhất chính là Triệu Tuế Tuế.
Suốt dọc đường Triệu Tuế Tuế gần như đều được bố cõng, đến cuối cùng Triệu Lập Văn và Lục Minh đều thở hổn hển, chỉ có Triệu Lập Võ là vẫn còn sức chạy nhảy.
"Đợi khi nào rửa ảnh xong, tôi sẽ gửi đến trường quân đội cho anh." Giang Diệp nhìn Triệu Quảng Thúc hỏi.
"Được đấy, cảm ơn em dâu, rửa ảnh hết bao nhiêu tiền, đến lúc đó anh đưa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
TBC
"Đưa tiền làm gì, phim là anh mua, rửa ảnh đương nhiên là tôi trả." Lục Thành khoác vai Triệu Quảng Thúc, vẻ mặt thân thiết.
Bảy ngày ở kinh đô, ngày nào Triệu Tuế Tuế cũng ra ngoài, đi khắp những địa danh nổi tiếng ở kinh đô, ăn uống no say, sau đó bắt đầu trở về nhà.
Trên sân ga, Lục Minh lưu luyến nhìn Triệu Tuế Tuế rời đi.
Trần Tú Hòa một mình dẫn ba đứa trẻ đi tàu có chút căng thẳng, may mà dọc đường đi có con trai cả giúp đỡ nên cả nhà đã trở về thôn Phú Hưng thuận lợi.
Sau khi từ thủ đô trở về, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn đều cảm nhận rõ ràng thời cuộc có nhiều biến động.
Lần này lên huyện thành, đâu đâu cũng thấy hô hào khẩu hiệu, thúc đẩy sản xuất, đuổi kịp các nước tiên tiến.
Trần Tú Hòa vội vàng dẫn ba đứa con đi mua sắm, đến trạm thu mua đồng nát cũng chỉ ghé qua chào hỏi một tiếng rồi tất tả quay về thôn Phú Hưng.
"Giai đoạn này, chúng ta đừng lên huyện thành nữa." Trần Tú Hòa vừa ngồi trên giường đất khâu vá quần áo cho con gái út, vừa nói. Bà cảm thấy tình hình ở huyện thành có vẻ bất ổn, cả huyện dường như chìm trong một bầu không khí kỳ lạ.
"Vâng ạ." Ba anh em đồng thanh đáp.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Triệu Tuế Tuế thi thoảng lại cùng mọi người lên núi săn bắn.
Đã ba tháng nay không thấy Trương Quảng Thúc gửi thư về, Trần Tú Hòa biết chồng mình có thể đang làm nhiệm vụ, bình thường không gửi thư về nghĩa là đang bận công tác.
Tháng 12, thôn Phú Hưng chính thức bước vào mùa đông lạnh giá.
Triệu Tuế Tuế nhìn mẹ tính toán số lương thực dự trữ trong nhà, cô cũng âm thầm tính toán số lương thực trong không gian của mình.
Hơn một năm nay, cô mới chỉ dùng một thùng dầu lạc, hai túi gạo và hai túi bột mì, tất cả đều được bí mật trộn vào lương thực của gia đình. Cô cũng đưa cho anh cả mười túi gạo và mười túi bột mì để dành.
Trong không gian của hai mẹ con còn chất đầy các loại đặc sản núi rừng, nhờ khả năng bảo quản của không gian mà chúng vẫn tươi ngon như mới hái lượm. Cô dự định sẽ mang số đặc sản này ra ngoài, giả vờ như vừa đi săn về.
Đến kỳ nghỉ đông, nhà nhị thúc cũng về thôn Phú Hưng tránh rét, đội săn b.ắ.n trên núi từ ba người tăng lên thành năm người. Tuy nhiên, thời tiết khắc nghiệt khiến các loài động vật ít khi ra ngoài kiếm ăn, năm lần đi săn may ra mới được một lần săn được con mồi.
Gần đến Tết Nguyên đán, Triệu Quảng Thúc gửi thư về báo sẽ không về nhà ăn Tết.
Có lẽ hình ảnh Triệu Tuế Tuế hóa trang thành búp bê Phúc Niên vào năm ngoái đã gây ấn tượng sâu sắc với mọi người, nên sáng mùng Một Tết năm nay, đám trẻ con trong thôn đều đồng loạt tô điểm lên trán một nốt ruồi đỏ.