Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 88



Khi ra sân chúc Tết họ hàng, Triệu Tuế Tuế vẫn là người mở đầu và kết thúc như mọi năm.

Chiều mùng Một Tết, Triệu Tuế Tuế cùng hai anh trai ra ngoài chơi, từ xa đã thấy Triệu Lập Kim đang bắt nạt Triệu Nam Đệ.

Nhìn cảnh tượng ấy, Triệu Tuế Tuế không khỏi cảm thán. Em trai đ.á.n.h chị gái, xem ra sau này vợ chồng bác cả khó sống yên ổn. Con trai thì không được dạy dỗ tử tế, hai đứa con gái thì bất hòa với bố mẹ.

Nhưng đó là chuyện của nhà họ, đợi khi cha mẹ không còn, nhà họ với nhà bác chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ.

Đúng lúc đó, Triệu Vi bất ngờ xông ra, đẩy Triệu Lập Kim ngã nhào xuống đất.

Hoàn toàn không đề phòng, Triệu Lập Kim ngã dúi dụi vào đống tuyết.

Triệu Vi Vi định kéo Triệu Nam Đệ bỏ chạy nhưng Triệu Nam Đệ lại gạt tay chị, rồi cũng lao thẳng vào một đống tuyết khác.

Chứng kiến toàn bộ sự việc, Triệu Tuế Tuế không khỏi thán phục Triệu Nam Đệ.

"Sao nó lại tự nhiên lao vào đống tuyết thế nhỉ?" Triệu Lập Võ ngơ ngác hỏi.

"Tự động não đi." Triệu Lập Văn không muốn giải thích.

Lúc Triệu Lập Kim bò dậy từ đống tuyết, nhìn thấy Triệu Nam Đệ cũng đang vùng vẫy trong tuyết, liền hét lớn: "Ai đẩy tao? Ra đây mau, tao thấy mày rồi!"

"Thì ra là vậy. Làm thế này, Triệu Nam Đệ sẽ không khai ra Triệu Vi Vi." Triệu Lập Võ tay này nắm tay kia, vẻ mặt tự hào nhìn anh trai như muốn được khen.

"Còn một lý do nữa." Triệu Lập Văn chỉ vào đầu, ra hiệu cho cậu em trai động não suy nghĩ.

"Còn nữa á?" Triệu Lập Võ vắt óc suy nghĩ, rồi sực nhớ ra cảnh Triệu Lập Kim bỏ chạy đi tìm người đ.á.n.h mình: "Làm thế, Triệu Nam Đệ sẽ không bị bắt nạt nữa."

"Tiểu Võ, xem ra em cũng thông minh ra phết." Triệu Lập Văn vỗ vai em trai, trong lòng có chút an ủi.

Biết anh trai lại đang châm chọc mình ngốc, Triệu Lập Võ bĩu môi, kéo tay em gái bỏ chạy: "Tuế Tuế, mình đi chỗ khác chơi, không chơi với anh nữa."

Triệu Tuế Tuế bất đắc dĩ bị anh trai kéo đi. Không ngờ Triệu Vi Vi và Triệu Nam Đệ lại chơi với nhau rất vui vẻ.

Tháng 8 năm ngoái, Dư Giai Giai sinh hạ một bé trai đặt tên là Triệu Lập Ninh. Có lẽ do thể trạng Dư Giai Giai vốn yếu ớt, cộng thêm việc sinh nở khó khăn, nên sau này cô ấy gần như không thể sinh thêm con.

Vợ chồng nhà chú tư rất cưng chiều cậu con trai út. Sữa mẹ không đủ, Dư Giai Giai phải nhờ mẹ chồng tìm mua sữa bột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy nhiên, đồng đội của Triệu Quảng Thúc đang làm nhiệm vụ, không có cách nào liên lạc được.

Nhưng rồi một ngày, Triệu Tuế Tuế nhìn thấy Dư Giai Giai đang cho con trai uống sữa bột.

Kết hợp với việc Triệu Lập Văn thường xuyên bắt gặp chú tư ở chợ huyện, Triệu Tuế Tuế đoán chắc tám chín phần mười là chú tư đang buôn bán hàng cấm. Vài năm nữa, những kẻ đầu cơ trục lợi như chú ấy sẽ bị bắt.

Mấy hôm trước, nằm trên giường sưởi, Triệu Tuế Tuế cố gắng nhớ lại những sự kiện trong quá khứ, cuối cùng cô cũng nhớ ra hành vi đầu cơ trục lợi bị chính thức cấm đoán vào năm 1963. và đặc biệt bị nghiêm cấm trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa.

Sau ba năm nạn đói, tức là vào năm 1962. đất nước mở cửa thị trường giao dịch, kết quả là rất nhiều người lợi dụng cơ hội này để đầu cơ tích trữ, đẩy giá cả leo thang, gây náo loạn thị trường. Thêm vào đó, tình hình trong nước và quốc tế có nhiều biến động phức tạp, nên nhà nước buộc phải đóng cửa thị trường giao dịch và ban hành tội danh "đầu cơ trục lợi".

Không ngờ trong nhà họ Triệu lại có một "doanh nhân" đời đầu như vậy.

Lúc này,"doanh nhân" đời đầu Triệu Quảng Quý đang cẩn thận chăm sóc vườn rau của mình. Nhờ có những luống rau xanh mơn mởn này mà ông ta đã tạo dựng được mối quan hệ rộng rãi ở chợ huyện, thậm chí có những khách hàng ở tận huyện thành cũng tìm đến đặt hàng.

Sau khi đi chúc Tết họ hàng xong, trên đường quay về nhà, nhà Triệu Tuế Tuế tình cờ gặp Triệu Quảng Quý.

Triệu Quảng Quý vừa mới chở rau ra chợ huyện bán, trên đường về mua sáu xiên kẹo hồ lô. Thấy ba đứa cháu, ông liền chia cho mỗi đứa một xiên.

Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ nhận kẹo, lễ phép nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chú tư ạ."

TBC

"Chúc chú tư năm mới phát tài." Triệu Tuế Tuế nhanh nhảu nói một câu chúc Tết.

Nghe thấy vậy, Triệu Quảng Quý vui vẻ rút một chiếc bao lì xì trong túi áo, dúi vào tay Triệu Tuế Tuế.

Thấy vậy, Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ đồng loạt nhìn Triệu Quảng Quý với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Khụ khụ, chú chỉ mang theo một chiếc bao lì xì thôi, ai nói trước thì chú cho người đó." Triệu Quảng Quý thầm hối hận trong lòng. Chiếc bao lì xì này vốn dĩ ông định để dành cho con gái, ai ngờ cháu gái lại có tài "xuất khẩu thành thơ" như vậy, khiến ông không kìm lòng được mà đem cho mất.

Về đến nhà, ba anh em mở bao lì xì của Triệu Quảng Quý ra xem, bên trong có mười tờ tiền, mỗi tờ một hào. Triệu Tuế Tuế chia cho mỗi anh trai ba hào, còn mình giữ bốn hào.

Sau đó, ba anh em lại mở những chiếc bao lì xì mà ông bà cố cho, bên trong hầu như đều là tiền một hào, nhiều nhất là hai hào.

Ba anh em lục tìm trong tủ, mỗi người lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Đây là hộp đựng đồ mà cậu út Trần Mãn Thương làm tặng cho ba anh em.

Triệu Tuế Tuế đếm số tiền tiết kiệm của mình. Tờ tiền có mệnh giá lớn nhất là tờ mười đồng mà Lục Thành tặng cho cô trong lần đầu gặp mặt, cộng thêm tiền mừng tuổi và tiền lì xì, thỉnh thoảng mẹ cô cũng cho cô một, hai hào, tổng cộng là mười hai đồng chín hào chín xu, chỉ cần thêm một xu nữa là tròn mười ba đồng.