Triệu Lập Văn có nhiều tiền hơn, phần lớn là tiền nhuận bút mà cậu nhận được từ việc gửi bài cho báo, tổng cộng gần hai mươi đồng. Cũng đúng thôi, anh trai đã lớn, kiếm được nhiều tiền là chuyện bình thường.
Triệu Lập Võ thì khỏi phải nói, số tiền cậu có được cộng lại chưa bằng một phần mười của Triệu Tuế Tuế, ngay cả tiền lì xì năm nay cũng chỉ có một đồng tám hào ba xu.
Cất chiếc hộp gỗ nhỏ vào tủ, Triệu Tuế Tuế không khỏi cảm thán bản thân vẫn chưa có khả năng kiếm tiền. Nhìn sang căn phòng đối diện nơi ở của vị "doanh nhân" đời đầu, cô bỗng nảy ra ý định hợp tác làm ăn với ông ta.
Nhưng ý nghĩ vừa lóe lên đã bị cô gạt bỏ. Với thân hình nhỏ bé như vậy, cô thà ở nhà ăn không còn hơn. Trong thời buổi này, lương thực còn quý hơn vàng bạc châu báu.
Với những ký ức về tương lai, Triệu Tuế Tuế tin rằng muốn kiếm kiền thật dễ dàng.
Nhà buôn ngàn ngàn vạn, cũng không thiếu một Triệu Tuế Tuế cô.
Hôm nay, Trần Tú Hòa có việc về nhà mẹ đẻ một chuyến.
TBC
Triệu Lập Văn và em gái liếc mắt nhìn nhau, quyết định hành động, nếu không hành động, nồi sắt nhà bọn họ sẽ không giữ được.
Bây giờ là cuối tháng 2, bọn họ phải cất nồi đi sớm.
Đến lúc thu hoạch vụ hè, chắc chắn mọi người sẽ bắt đầu ăn cơm chung, đến lúc đó nồi của nhà nào cũng phải nộp lên.
Triệu Lập Văn còn đang nghĩ xem làm sao để đưa em trai đi, Triệu Thiết Đản đã ở bên ngoài gọi cửa.
Trong nhà chỉ còn lại Triệu Lập Văn và Triệu Tuế Tuế, Triệu Lập Văn liền lấy cây xà beng ra khỏi không gian rồi bắt đầu cạy nồi.
Trong thời đại này, nồi nấu cơm của mỗi nhà đều được gắn liền với bếp. Nhà bọn họ chỉ có một cái nồi sắt lớn, một cái khác là nồi sành rất lớn chuyên dùng để đun nước nóng.
Dụng cụ bằng sắt của thế kỷ 21 đâu phải chỉ để trưng bày, rất dễ dàng đã cạy được chiếc nồi sắt xuống.
Triệu Lập Văn cất cái nồi sắt lớn, d.a.o phay và một cái cuốc nhỏ vào trong không gian, rồi dẫn em gái ra ngoài.
Hai anh em rề rà mãi không về nhà, từ xa đã thấy Triệu Lập Võ hớt hải chạy tới.
"Tiểu Võ, có chuyện gì vậy mà gấp gáp thế?" Triệu Lập Văn giả vờ như không biết chuyện gì, nhìn Triệu Tuế Tuế cũng phải âm thầm giơ ngón tay cái khen ngợi.
"Đại... Ca, nhà mình bị trộm rồi." Triệu Lập Võ thở hổn hển nói.
"Cái gì?" Vừa nghe xong, Triệu Lập Văn lập tức chạy về nhà.
Triệu Tuế Tuế (thầm nghĩ): Tôi cứ ở đây xem anh diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tuế Tuế, chúng ta cũng về thôi, mẹ vẫn chưa về." Nói xong, Triệu Lập Văn nắm tay em gái chạy về nhà.
Trên đường, bọn họ vừa hay gặp Trần Tú Hòa đang trên đường từ nhà mẹ đẻ trở về.
"Mẹ ơi, nhà mình bị trộm rồi, cái nồi sắt lớn biến mất rồi." Triệu Lập Võ kéo tay em gái chạy nhanh về phía trước, nói với mẹ chuyện nồi sắt trong nhà không cánh mà bay.
Trần Tú Hòa đang vui vẻ trò chuyện với Lý Vân, nghe thấy nồi sắt ở nhà bị mất, vội vàng chạy về nhà.
Sau khi về nhà, bà nhìn thấy con trai cả đang kiểm tra trong sân: "Tiểu Văn, cái nồi sắt lớn thật sự không thấy đâu nữa à?"
"Không thấy đâu ạ, ổ khóa nhà bếp bị rơi trên mặt đất, tường rào xung quanh sân cũng không có dấu vết bị trèo qua." Triệu Lập Văn làm ra vẻ mặt đau lòng như mất đi thứ gì quý giá lắm.
Trần Tú Hòa chạy vào bếp, quả nhiên nhìn thấy cái bếp trống trơn. Bà lục tung cả nhà bếp lên, phát hiện d.a.o phay cũng biến mất, sắc mặt liền trở nên u ám: "Sao có thể như vậy?"
Bà nghĩ đến đống thịt muối và lương thực trong nhà, vội vàng chạy đến từng cái thùng lớn chứa lương thực, mở ra kiểm tra. May quá, mọi thứ vẫn còn nguyên.
"Tiểu Văn, đi mời trưởng thôn và chú Bạch Chính đến đây."
"Vâng ạ." Triệu Lập Văn lập tức chạy đến nhà trưởng thôn để báo cáo sự việc.
Rất nhanh, trưởng thôn và đội trưởng dân quân đã đến nhà bọn họ. Sau khi kiểm tra kỹ càng nhà bếp và tường rào xung quanh nhà, hai người bắt đầu thẩm vấn.
"Tiểu Võ, cháu là người đầu tiên về nhà sao?" Triệu Bạch Chính hỏi.
"Vâng ạ, lúc cháu về, cổng sân vẫn khóa, ổ khóa nhà bếp rơi trên mặt đất, còn cái nồi lớn thì biến mất." Triệu Lập Võ tức giận nói.
"Mất một cái nồi sắt lớn, một cái d.a.o phay và một cái cuốc nhỏ?" Triệu Bạch Chính vừa hỏi vừa ghi chép.
"Vâng ạ, nhà cháu có hai cái cuốc nhỏ, một cái đang được thằng Tiểu Văn nhà cháu mang theo, lương thực thì không mất." Trần Tú Hòa bất lực báo cáo toàn bộ những thứ đã mất.
Trưởng thôn và đội trưởng dân quân liếc mắt nhìn nhau, nghĩ đến chính sách gần đây, trong lòng cũng có sự phán đoán ban đầu.
"E là không tìm lại được rồi. Chắc là bọn trộm đồ sắt chuyên nghiệp, muốn lập công nên mới làm vậy." Trưởng thôn vừa hút t.h.u.ố.c vừa kể cho bọn họ nghe chuyện gần đây trên trấn có mấy nhà bị mất nồi.
"Kẻ chuyên đi trộm nồi?" Đây là lần đầu tiên Trần Tú Hòa nghe nói đến chuyện này.
Triệu Lập Văn và Triệu Tuế Tuế nhìn nhau, đúng là ông trời cũng giúp, tự nhiên lại xuất hiện một con dê thế tội.