"Thôn trưởng, nhà tôi vốn chẳng có thứ gì bằng sắt, làm sao mà quyên góp."
"Phải gọi là đại đội trưởng." Nguyên thôn trưởng, bây giờ là đại đội trưởng nhấn mạnh cách gọi, sau đó nói tiếp: "Không có thì không cần quyên."
Nói xong, mọi người phía dưới đều nói nhà mình không có.
"Nhà nào có muốn quyên góp, thì đến đại đội bộ để đăng ký. Bây giờ mọi người đi làm việc đi." Sau khi đại đội trưởng sắp xếp xong xuôi mọi việc, liền dẫn mọi người đi ra đồng.
Triệu Tuế Tuế ở một bên nghe, có chút tò mò không biết "làn gió" Đại Luyện Thép khi nào thì thổi đến đại đội Phú Hưng.
Kết quả có thể tưởng tượng được, chủ nhiệm công xã nhìn thấy tám đại đội phía dưới, chỉ quyên góp được một số thứ lặt vặt, không nhịn được thở dài.
Trong phòng họp, 8 vị đại đội trưởng đang chờ chủ nhiệm lên tiếng.
"8 đại đội, tổng cộng chỉ quyên góp được hơn 50 cân, các vị bảo tôi làm sao đi báo cáo với huyện đây? Mặt mũi tôi biết giấu vào đâu?"
"Chủ nhiệm, người dân trong các đại đội thật sự không có nhiều đồ dùng bằng sắt, chẳng lẽ muốn họ quyên góp cả nồi niêu, ổ khóa trong nhà sao? Nếu làm vậy thì họ biết nấu cơm, khóa cửa bằng cách nào?" Đại đội trưởng đại đội Phú Dân lên tiếng.
Chủ nhiệm công xã không nói gì, những điều này ông đều hiểu, ngay cả bên cung tiêu xã cũng không còn bán nhiều đồ dùng bằng sắt.
Ở đại đội Phú Hưng, Triệu Tuế Tuế lại bắt đầu theo mẹ đi làm. Bây giờ con bé còn 2 tháng nữa là tròn 5 tuổi, mẹ nó dự định đến tháng 9 sẽ cho con bé đi học tiểu học, buổi sáng nếu con bé dậy muộn thì sẽ nhờ hai anh trai cõng đến trường.
Bây giờ không có mấy nhà cho con gái đi học, Trần Tú Hòa sợ con gái út bị bắt nạt nên muốn cho con bé học cùng lớp 3 với em trai. Bà đã nhiều lần nhìn thấy con gái giúp anh trai làm bài tập.
"Mẹ, ý này của mẹ liệu thầy hiệu trưởng có đồng ý không?" Triệu Lập Văn có chút do dự.
Bây giờ cậu đang học lớp 5, tháng 9 sẽ lên cấp trung học cơ sở, nhưng ở công xã Trung Cốc không có trường cấp 2, cậu phải đến công xã Hồng Kỳ bên cạnh để học.
Từ công xã Trung Cốc đến công xã Hồng Kỳ đi bộ chậm mất nửa tiếng, đi nhanh cũng phải 20 phút, như vậy tính ra, chỉ riêng thời gian di chuyển đến trường cũng mất ít nhất 30 phút.
"Thử xem sao. Biết đâu lại được." Trần Tú Hòa vuốt đầu con gái, vốn dĩ bà định đợi con gái 6 tuổi mới cho đi học tiểu học.
Triệu Tuế Tuế không có ý kiến gì, nếu được đi học, mẹ cũng đỡ phải lo lắng xem nên để con bé ở đâu mỗi khi đi làm.
Lúc này, ngoài sân vang lên tiếng chiêng và tiếng rao của đại đội trưởng.
"Thông báo! Thông báo! 2 giờ chiều nay, có lãnh đạo công xã đến thăm đại đội ta, đến lúc đó tất cả mọi người tập trung tại hội trường để nghe lãnh đạo công xã dặn dò."
"Lãnh đạo công xã đến đại đội chúng ta làm gì nhỉ?" Triệu Lập Võ nghe xong thắc mắc hỏi.
"Kệ, đến lúc đó sẽ biết. Giờ ngủ trưa đi." Trần Tú Hòa cầm quạt tay phẩy cho ba đứa con.
Triệu Tuế Tuế đoán lãnh đạo công xã đến là để động viên mọi người tiếp tục quyên góp sắt. Không có việc gì làm, cô thường nghe đài và đọc báo cũ, nên cũng nắm được tình hình hiện tại.
Quả nhiên, vừa ngủ dậy đã thấy mẹ lục tung tủ đồ lên."Mẹ ơi?"
"Dậy rồi à? Đi rửa mặt cho tỉnh ngủ đi con." Trần Tú Hòa liếc nhìn con gái, xoay người đi lấy nước cho con.
Rửa mặt xong, Triệu Tuế Tuế nhìn đồng hồ, mới có hai giờ rưỡi."Mẹ tìm gì vậy? Không đi làm việc sao?"
"Chưa đi, lãnh đạo công xã đích thân đến tận nơi tuyên truyền chính sách Luyện Thép, là người dân nước Hoa, chúng ta phải ủng hộ chứ. Mẹ đang tìm mấy cái hộp sắt, trước kia thịt khô và bánh quy bố con gửi về đều đựng trong hộp sắt, sao giờ tìm mãi không thấy đâu nữa." Trần Tú Hòa vừa tìm vừa lẩm bẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
TBC
Triệu Tuế Tuế thầm nghĩ: Mẹ mình bị tẩy não rồi.
Bây giờ là tháng 4, chẳng bao lâu nữa sẽ đến thời kỳ "nồi cơm chung", mọi người sẽ cùng ăn cơm ở nhà ăn tập thể, đến lúc đó chắc chắn nồi niêu, d.a.o thớt trong nhà đều phải nộp lên.
Nhưng đến thời kỳ đói kém,"nồi cơm chung" giải tán, những thứ đã nộp lên sẽ chẳng còn cái nào. Cho nên cô bé và anh cả đã sớm dấu cái nồi sắt lớn của nhà mình đi từ ba tháng trước.
Hôm nay, Triệu Tuế Tuế dẫn Triệu Trụ Trụ ra bìa rừng để bẫy chim sẻ, còn mẹ con bé thì đang làm việc ở ruộng gần đó.
Đợi mãi mà chẳng thấy con chim sẻ nào bay qua, con bé vừa định bỏ cuộc thì bỗng thấy một con gà rừng đi ngang qua.
"Vèo" một tiếng, viên đá bay trúng con gà rừng. Con gà rừng có bộ lông đuôi rất đẹp, Triệu Tuế Tuế chạy đến chỗ con gà rơi xuống, nhưng lại bị Triệu Lập Kim nhanh chân nhặt được trước.
Triệu Lập Kim vừa nhặt được gà rừng liền bỏ chạy. Triệu Tuế Tuế biết với đôi chân ngắn ngủn của mình thì không thể nào đuổi kịp thằng nhóc này, con bé bèn quay đầu chạy về phía mẹ."Mẹ ơi, Triệu Lập Kim cướp con gà rừng con vừa đ.á.n.h được."
Vừa nghe thấy con gái nói, Trần Tú Hòa lập tức bỏ cuốc xuống, chạy về phía bìa rừng. Đồ của nhà bà thà cho ch.ó ăn cũng không để cho đám người nhà lớn kia chiếm tiện nghi.
Triệu Tuế Tuế đứng đợi một lúc, mẹ con bé mới xách con gà rừng trở về."Mẹ lợi hại quá!"
"Đương nhiên rồi. Tối nay chúng ta sẽ hầm gà ăn."
Buổi tối, Triệu Tuế Tuế về nhà liền mách tội Triệu Lập Kim với hai anh trai.
"Cái thằng nhóc c.h.ế.t tiệt đó! Đã lâu rồi anh không dạy dỗ nó." Triệu Lập Võ vừa nghe em gái nói xong, tức giận đến mức tóc tai dựng ngược, tuyên bố phải cho thằng nhóc nhà lớn một trận.
Trong nhà lớn, Triệu Lập Kim bị ăn một cái bạt tai in hằn trên mặt, Lưu Chiêu Đệ đang nhẹ nhàng bôi t.h.u.ố.c cho con trai.
Triệu Lập Kim khóc nức nở, không ngờ Tam thẩm lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
"Lúc con bé đi bẫy chim, mày cũng ở đó, tại sao mày không được chia? Tao phải đến nói chuyện phải trái với Trần Tú Hòa." Bôi t.h.u.ố.c cho con trai xong, Lưu Chiêu Đệ hùng hổ đi sang nhà ba tính sổ.
Triệu Quảng Bá cũng chẳng buồn can ngăn, đã lâu rồi ông ta không được ăn thịt, có thể kiếm chác được chút nào hay chút đó.
Lúc Lưu Chiêu Đệ gõ cửa, cả nhà Triệu Tuế Tuế đang hít hà mùi thơm của canh gà trong bếp.
"Kệ bà ta đi, có đập cửa đến hỏng thì mẹ cũng bắt bà ta đền." Trần Tú Hòa thản nhiên nói, tiếp tục đảo nồi canh gà hầm trong nồi đất nhỏ.
Cái nồi gang trên bếp quá to, hấp khoai, hấp bánh bao thì được, chứ hầm canh gà thì phải dùng nồi đất nhỏ mới hợp.
Tuy nói là nồi đất nhỏ, nhưng nó cũng không nhỏ chút nào, đường kính cũng phải đến 30 phân. Sở dĩ gọi là nhỏ là bởi vì so với cái nồi gang trên bếp thì nó nhỏ hơn mà thôi.
"Mẹ ơi, ồn quá." Triệu Tuế Tuế nhíu mày nói.
"Ông nội con sẽ ra mặt." Trần Tú Hòa dùng ngón tay điểm nhẹ lên mũi con gái, ra hiệu con bé yên tâm chờ đợi.
Quả nhiên, không lâu sau, một giọng nói sang sảng vang lên từ sân trước.
"Cha, cha thiên vị chi ba quá đáng đấy! Lập Kim nhà con cũng ở đó, tại sao nó không được chia phần?"
"Chia cái gì mà chia? Gà rừng là do Tuế Tuế nhà tôi tự tay đ.á.n.h được. Hay là để cho Tuế Tuế nhà tôi trông bà đi làm, đến lúc tính công điểm, bà chia một nửa công điểm của bà cho con bé, bà thấy thế nào?"
"Dựa vào cái gì mà chia?" Lưu Chiêu Đệ đương nhiên không đồng ý.