"Để con bé Tuế Tuế nhìn con đi làm, rồi chia phần cho nó. Lão đại, dẫn vợ con con về phòng, lại làm ầm ĩ thì đưa nó về nhà họ Tạ, cả ngày thật sự rảnh rỗi sinh nông nổi." Triệu lão gia thở dài một hơi, suy nghĩ muốn chia nhà với con trai cả lại lần nữa hiện lên.
Triệu Tuế Tuế vẻ mặt sùng bái nhìn Trần Tú Hòa: "Mẹ, sao mẹ biết ông nội sẽ ra mặt?"
"Ông nội con là người công bằng, có lẽ đã hiểu ra vấn đề rồi, gần đây ông ấy quản thúc bà nội con rất chặt, đương nhiên không thích Lưu Chiêu Đệ ở sân trước làm ầm ĩ."
"Nói đến, con cũng lâu rồi không nghe thấy bà nội mắng c.h.ử.i người ở sân trước." Triệu Tuế Tuế chợt nhận ra, lúc cô bé vừa tỉnh lại thì Triệu bà tử ba ngày nhỏ lại có hai ngày lớn tiếng mắng mỏ.
"Năm nay cũng không nghe thấy bà nội mắng Triệu Nam Đệ." Triệu Lập Võ cũng gật đầu theo.
Mâu thuẫn giữa nhà lớn và nhà ba trực tiếp bị Triệu lão gia ra tay trấn áp, Lưu Chiêu Đệ chỉ có thể trút giận lên con gái thứ hai.
TBC
"Mày nhìn xem, con gái đó mớ 6 tuổi thỉnh thoảng còn bắt được gà rừng chim sẻ về, ngay cả một đứa bé như nó cũng không bằng, nuôi mày lớn như vậy có ích lợi gì."
Triệu Nam Đệ ngậm miệng không nói, cô bé còn phải nhịn một năm nữa, chờ đến năm 16 tuổi, cô sẽ đi tìm ông nội làm chủ, vĩnh viễn rời khỏi cái nhà này.
Hôm nay, Triệu Tuế Tuế tỉnh lại phát hiện Triệu Lập Văn vẫn còn ở đó, theo bản năng sờ lên khóe miệng: "Hôm nay không đi học sao?"
"Nghỉ hè rồi, tỉnh rồi thì dậy đi, lát nữa phải đi cắt cỏ cho heo." Triệu Lập Văn đứng dậy đi múc nước cho em gái.
Lần thu hoạch mùa hè này kéo dài hơn nửa tháng, sau khi giao nộp lương thực xong thì mọi người đều chờ phân chia.
Sau khi Đại đội trưởng từ công xã trở về, liền triệu tập mọi người đến hội trường.
"Chuyện là như thế này, vì hưởng ứng chính sách, công xã đã ra chỉ thị, sau này đại đội chúng ta bắt đầu thực hiện chính sách cơm tập thể, không còn chia lương thực về từng nhà nữa, mọi người trên đội đều đến nhà ăn để ăn cơm."
Lời Đại đội trưởng vừa dứt, mọi người phía dưới liền ồn ào, người ta bàn tán xôn xao.
Chờ mọi người im lặng, Đại đội trưởng lại tiếp tục lên tiếng: "Đợi sau khi nhà ăn của đại đội xây dựng xong, mọi người phải đem toàn bộ số lương thực nhà mình nộp lên, bao gồm cả gà đang nuôi, sau này tất cả đều sẽ lao động và ăn uống tập thể."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những gia đình có nhiều lương thực thì bất mãn, nhưng những gia đình ít lương thực lại vui mừng.
Trần Tú Hòa cũng lo lắng mấy thùng thịt hun khói, thỏ hun khói của gia đình, nếu đem nộp hết thì còn được ăn bao nhiêu.
Càng nghĩ càng thấy bất an, bà chợt nhớ đến đường hầm mà chồng bà đã đào, đúng rồi, lát nữa về nhà phải đem toàn bộ thịt và gạo mì cất giấu hết đi.
Mọi người muốn lên tranh luận với Đại đội trưởng, nhưng bị Triệu Bạch Chính- Đội trưởng đội dân quân ngăn cản.
"Mọi người bình tĩnh, đây là chính sách chung của cả nước, nếu không làm nhà ăn tập thể, công xã sẽ cử người đến cưỡng chế thi hành. Mục đích của việc làm này là để giải phóng sức lao động, đưa thêm nhân lực vào nhiệm vụ thủy lợi, luyện thép. Mọi người sau khi tan ca có thể đến nhà ăn dùng cơm luôn cho tiện, chẳng phải sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian sao!"
"Vậy thì thật là bất công, có nhà nhiều lương thực, có nhà ít lương thực, tại sao lại phải nộp lên như nhau!" Người lên tiếng là một phú nông trong đội.
"Có gì mà bất công, chúng ta cứ kiên quyết đi theo công xã, chắc chắn sẽ không bị bỏ đói." Lần này người lên tiếng là một người nổi tiếng lười biếng trong đội.
Dần dần, mọi người chia thành ba nhóm, một nhóm là những gia đình có nhiều lương thực, một nhóm là những gia đình có đủ lương thực, một nhóm là những gia đình đã hết lương thực.
Đại đội trưởng thấy mọi người sắp sửa đ.á.n.h nhau, vội vàng chạy lên ngăn cản: "Mọi người bình tĩnh, văn bản từ cấp trên đã ban hành rồi, mỗi đại đội đều phải thực hiện theo, nếu sau khi nhà ăn được xây dựng xong mà còn nhóm lửa nấu nướng ở nhà chính là theo chủ nghĩa tư bản."
Thời đại này mà bị gán cho cái mác chủ nghĩa tư bản thì đúng là tai họa, mọi người nghĩ đến những địa chủ trước đây, bèn im bặt.
Thấy tình hình đã ổn định, Đại đội trưởng lại nói tiếp: "Việc xây dựng nhà ăn cần có thời gian, trong khoảng thời gian này mọi người vẫn có thể nấu nướng ở nhà."
Người thông minh đều hiểu ý của Đại đội trưởng, lần lượt ra về.
Triệu Bạch Chính nhìn theo mọi người, trong lòng có chút lo lắng: "Đại đội trưởng, như vậy có ổn không?"
"Trong nửa tháng này, những gia đình có lương thực cứ để họ ăn thoải mái, cũng coi như là xoa dịu họ một chút, không thể nào tuyệt đối công bằng được. Trong phạm vi quyền hạn của tôi, tôi vẫn muốn tạo cơ hội cho họ." Đại đội trưởng chỉ có thể tìm một điểm cân bằng giữa chính sách và sự công bằng.
Ông ta còn chưa nói đến việc sau khi nhà ăn được xây dựng xong, nồi niêu, d.a.o thớt trong nhà đều phải nộp lên, chủ nhiệm công xã đã dặn dò 8 vị đại đội trưởng không được tiết lộ tin tức này, tránh việc người dân giấu đồ.