Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 98



Trường cấp hai gần công xã Trung Cốc nhất nằm ở công xã Hồng Kỳ.

Triệu Tuế Tuế đi được nửa đường thì chậm lại, đoạn đường phía sau là do Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ thay phiên cõng cô đến trường cấp hai Hồng Kỳ.

Lúc này, đã 9 giờ, trường cấp hai Hồng Kỳ tập trung học sinh của ba công xã lân cận và công xã Hồng Kỳ, tổng cộng bốn công xã.

Thời buổi này, rất nhiều người chỉ học hết tiểu học, có người còn chưa học xong tiểu học đã phải nghỉ học về nhà làm ruộng. Số người học lên cấp hai không nhiều, mỗi khối chỉ có bốn lớp.

Hơn nữa, phần lớn học sinh là nam, cứ mười học sinh mới có một nữ sinh đã được xem là tỉ lệ cao. Có lớp chỉ có một, hai bạn nữ.

Trần Tú Hòa đăng ký cho con trai cả xong, dặn dò con trai buổi trưa nhớ về nhà ăn cơm rồi để con ở lại trường.

Nhà trường có mở nhà ăn để phục vụ những học sinh ở xa.

Trước đây, học sinh tự mang cơm đến, nhà ăn chỉ có nhiệm vụ nấu.

Bây giờ, đại đội không phát lương thực nữa, không biết tình hình ăn uống ở trường sẽ thế nào. May mà trường cấp hai Hồng Kỳ và đại đội Phú Hưng không xa lắm, con trai cả có thể đi bộ về nhà ăn cơm.

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ quay lại tiểu học Trung Cốc đợi phát sách rồi về nhà.

"Vào đi, tan học nhớ về nhà luôn đấy. Tiểu Võ, trông em cho mẹ." Trần Tú Hòa không yên tâm, dặn dò con trai út.

"Con biết rồi, mẹ. Con sẽ bảo vệ em gái." Triệu Lập Võ vỗ n.g.ự.c cam đoan.

Ngày đầu tiên chỉ có báo danh và phát sách, chiều không phải đến trường.

Trong lớp học lớp ba, lũ nhóc ồn ào, náo nhiệt.

Triệu Lập Võ dẫn em gái đến chỗ ngồi trống cuối cùng. Cậu vừa ngồi xuống thì cô giáo Lưu từ ngoài bước vào. Lớp học bỗng chốc im phăng phắc. Có vẻ như sợ giáo viên là bệnh chung của mọi học sinh.

Cô giáo Lưu nhìn học sinh, yêu cầu mọi người ra khỏi lớp, xếp hàng theo chiều cao rồi vào lại, thấp nhất vào trước, ngồi kín hàng đầu thì đến hàng thứ hai, cứ thế mà làm.

Học sinh thấp nhất lớp ba không ai khác chính là Triệu Tuế Tuế. Bàn ghế lúc bấy giờ đều là bàn hai người, mỗi dãy có ba bàn, ngồi được sáu người. Cô giáo Lưu biết Triệu Lập Võ nhất quyết muốn ngồi cùng bàn với em gái, hơn nữa Triệu Tuế Tuế còn nhỏ tuổi nên đã xếp hai anh em vào bàn đầu tiên cạnh cửa sổ. Triệu Lập Võ ngồi phía ngoài, không che khuất bạn ngồi sau.

Triệu Lập Võ vui vẻ chạy đến bàn của em, bảo cậu bạn đang ngồi nhường chỗ.

Học sinh trong lớp đều biết Triệu Lập Võ đ.á.n.h nhau rất giỏi, có thể hạ gục cả học sinh cấp hai chỉ bằng một cú đấm. Không ngờ cô bé Triệu Tuế Tuế nhỏ nhắn, đáng yêu lại là em gái của cậu ta. Những cậu bé đang có ý định trêu chọc Triệu Tuế Tuế đều từ bỏ ý định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cậu bé bị Triệu Lập Võ nhìn chằm chằm buồn bã rời khỏi chỗ ngồi.

Sau khi hỏi ý kiến học sinh, cô giáo Lưu điều chỉnh chỗ ngồi một chút rồi chốt luôn chỗ ngồi cho học kỳ này.

Sau đó, cô nói vài lời động viên rồi dẫn mấy bạn nam xuống phòng thiết bị chuyển sách. Nhận sách xong, mọi người giải tán.

Triệu Lập Võ bỏ sách của mình và em gái vào túi đeo chéo màu xanh quân đội: "Đi, về nhà thôi."

"Không đợi anh cả ạ?" Triệu Tuế Tuế nghĩ đến anh cả phải đi bộ ít nhất nửa tiếng mới về đến nhà thì thấy hơi thương anh.

"Anh cả còn lâu mới về đến, mình về trước." Triệu Lập Võ lắc đầu. Anh cả đã dặn, tan học thì đưa em gái về nhà luôn, không cần đợi anh.

Hai anh em vừa ra đến cổng trường đã gặp Triệu Bảo Châu và anh trai Triệu Lập Hưng.

"Tuế Tuế, sao em không thấy chị?" Triệu Bảo Châu vừa nhìn thấy Triệu Tuế Tuế là chạy đến hỏi ngay.

"Bảo Châu, em học lớp mấy?" Triệu Tuế Tuế biết thừa Triệu Bảo Châu học lớp mấy nhưng vẫn hỏi.

"Lớp một ạ. Mẹ em bảo chị cũng đi học." Thật ra, Triệu Bảo Châu không muốn đi học chút nào nhưng vì mẹ cô bé nói Triệu Tuế Tuế cũng đi học nên cô mới đồng ý, như vậy là ngày nào cô cũng được chơi với Triệu Tuế Tuế.

"Chị học lớp ba." Triệu Tuế Tuế nói thẳng việc mình học lớp ba.

"Vậy em cũng muốn học lớp ba." Triệu Bảo Châu không cần suy nghĩ đã muốn học lớp ba để được học cùng Triệu Tuế Tuế.

"Chuyện này em phải nói với thầy cô, thi đậu mới được học lớp ba." Triệu Tuế Tuế chặn đứng ngay suy nghĩ viển vông của cô bé. Cô nhớ không nhầm thì Triệu Bảo Châu vẫn còn mù chữ.

"Anh ơi, anh đến nói với thầy cô cho em đi. Em muốn học lớp ba." Triệu Bảo Châu quay sang nói với anh trai.

"... Không được. Em còn chưa biết chữ, phải học từ lớp một." Triệu Lập Hưng lắc đầu, bất lực.

"Em sẽ nói với mẹ!" Triệu Bảo Châu hừ một tiếng, dắt tay Triệu Tuế Tuế đi về.

Triệu Tuế Tuế bị cô bé kéo đi, thấy Triệu Bảo Châu đi sai đường bèn dừng lại: "Bảo Châu, về nhà không phải đi đường này. Đi đường này."

Bốn đứa trẻ vừa đi vừa chơi, đến gốc cây thông lớn của đại đội thì gặp Triệu Lập Văn đang đi bộ về.

TBC