Editor - Beta: Min (Cùng sự giúp đỡ tận tụy của em Đại Hoàng :)) )
Chương 72: Phiên ngoại (2) - Mang thai lần hai (Thượng): Gian nan tạo người
Ôn Nhiên có được tượng vàng về mảng phim truyền hình, sau đó, bộ phim điện ảnh hợp tác cùng Cố Danh Thành được đề cử trong một giải thưởng có tiếng, nghiệp diễn lại tiến thêm một bước nữa, đang ở thời kì đỉnh cao của cuộc sống, Ôn Nhiên liền quyết định tạm thời dừng lại công việc, xuất ngoại tu nghiệp.
Tiện thể... sinh thêm đứa thứ hai.
Lần này Đàm Mai cũng ủng hộ cậu, nghiệp diễn của Ôn Nhiên muốn tiến thêm bước nữa thì rất gian nan, cần phải trui rèn thêm, giờ muốn gấp cũng không gấp được.
Cũng đúng dịp Thẩm Minh Xuyên vì chuyện công việc cần phải xuất ngoại một thời gian, vì vậy một nhà ba người tạm thời chuyển sang nước M, mà ông ngoại của Thẩm Minh Xuyên cũng vừa vặn sống ở đó, người thân trong gia đình có thể chăm sóc cho nhau.
Nơi đất khách xứ người, vì có chồng và con trai ở đây, nên ngoại trừ những ngày đầu đi học bị chật vật vì khác biệt ngôn ngữ dẫn đến việc không thể đuổi kịp chương trình học khiến Ôn Nhiên hơi sốt ruột ra, thì những cái khác không có gì là không thích ứng được.
Dù vậy...
Chuyện có đứa thứ hai không phải cứ dễ dàng mà có được.
Lần trước có được bạn nhỏ Phiền Phiền là đã tiêu tốn hết vận may của chồng chồng bọn họ rồi, giờ tới đứa thứ hai, cứ giằng co mãi tới nửa năm mà vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Ngược lại người nào đó, không biết có phải vì 30 năm trước đó tích lũy quá nhiều hay không, mà cái bệnh lãnh đạm kia từ từ khỏi luôn rồi, nhu cầu bắt đầu trở nên đáng sợ hơn.
Lúc đầu còn đỡ, dần dần, Ôn Nhiên phát hiện ra người này càng làm càng hăng, càng ngày càng hạ lưu, cuối cùng còn giở đủ các thủ đoạn vô sỉ, có thể so được với một thằng nhóc 20 tuổi, hơn nữa sức bền còn rất... lớn.
Ôn Nhiên biết là thực ra Thẩm Minh Xuyên cũng không gấp có đứa thứ hai thế đâu, chỉ là mượn cớ mà cày cấy thôi, vì thế, không biết Ôn Nhiên đã bị hắn ăn tới ăn lui bao nhiêu lần.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày J tẫn nhân vong.
Khụ khụ.
Hôm nay, Ôn Nhiên hết tiết, thời gian vẫn còn sớm nên cậu tính tranh thủ rèn luyện sức khỏe, cậu để ông ngoại Thẩm – người vẫn luôn đưa đón Phiền Phiền đi học ở nhà nghỉ ngơi, còn cậu tự mình đi đón Phiền Phiền ở nhà trẻ về.
Phiền Phiền đã hơn 4 tuổi vẫn còn hơi nói lắp như trước, thế nhưng lại có thiên phú học tiếng Anh, ở lại nước M hơn nửa năm, giờ tiếng Anh đã nói rất lưu loát, không hề có trở ngại chút nào trong việc giao lưu với các bạn nhỏ khác.
Lúc Ôn Nhiên tới đó, Phiền Phiền đang chơi trò chơi với các bạn, vừa thấy Ôn Nhiên, nhóc đã nói tạm biệt với các bạn khác, vội vàng chạy qua với ba.
"Ba!" Phiền Phiền nhanh chóng chạy đến trước mặt Ôn Nhiên rồi ôm chầm lấy chân cậu, ánh mắt sáng như tuyết nhìn ba, "Ba ơi bế bế."
Ôn Nhiên cười cười cúi người bế nhóc lên, hôn một cái lên má con trai: "Ngày hôm nay con có ngoan không?"
Phiền Phiền rầm rì nói: "Con rất ngoan!"
Cái tính xấu này, Ôn Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, rồi cười nói với cô giáo đứng bên cạnh: "Cảm ơn cô giáo đã chăm sóc cháu, chúng tôi xin phép về trước."
Cô giáo trẻ có lẽ khá hiếm khi gặp được một người đàn ông phương Đông lại đẹp như thế, cô bị nụ cười thường ngày của Ôn Nhiên làm cho đỏ bừng cả mặt: "Không cần khách sáo ạ."
Ôn Nhiên đang định bảo Phiền Phiền chào cô giáo, thì cậu cúi đầu thấy một cô nhóc ôm con thỏ bông chạy ra đây, cô bé con có mái tóc vàng đôi mắt xanh, mặc một chiếc váy công chúa đáng yêu như búp bê đã chọc trúng điểm manh của Ôn Nhiên.
Đậu má! Thật sự muốn... có đứa con gái như vậy quá.
Đôi mắt long lanh nước của cô bé tò mò quan sát Ôn Nhiên, nói: "Chú là ba của bạn Thẩm Vân Thiệu ạ?"
Ôn Nhiên gật đâu: "Đúng vậy, chào con, bạn nhỏ."
"Con chào chú," Cô bé lễ phép chào hỏi, "Con là bạn gái của Thẩm Vân Thiệu ạ."
Phụt!
Lời nói ngây thơ hồn nhiên ấy làm cả Ôn Nhiên và cô giáo đều bật cười, trẻ con còn nhỏ chưa hiểu mọi chuyện, chơi với ai vui thì sẽ bắt chước người lớn gọi bạn trai bạn gái.
Nhưng mà, nếu đây thật sự là con dâu của cậu, thì Ôn Nhiên nhất định sẽ rất cao hứng, dù sao thì cô bé cũng rất manh rất đáng yêu.
Phiền Phiền cãi: "Không phải."
Cô giáo cười bế cô bé con lên, cô nhóc chu mỏ lên: "Phải."
"Hứ!" Phiền Phiền ngạo kiều mà quay ngoắt mặt sang chỗ khác.
"...."
Bởi vì hiểu Thẩm Minh Xuyên, nên đối với cái tính cách có phần giống Thẩm Minh Xuyên của Phiền Phiền, Ôn Nhiên cũng đoán được đôi chút. Nhìn thái độ này của Phiền Phiền nhất định là không thích chơi với cô bé này lắm, nhưng nhóc con cũng sẽ không làm tổn thương cô bé kia, bởi thế nên mới lựa chọn phương thức hậm hực ngó lơ này.
Ôn Nhiên hơi ngại, lại không biết phải điều tiết mối quan hệ của hai bạn nhỏ này thế nào, chỉ có thể cười hỏi cô bé con: "Con tên là gì vậy?"
Bé con ngọt ngào đáp: "Cathy ạ."
Ôn Nhiên cảm giác như mình là một ông chú kì quái (*), càng nhìn Cathy càng thấy đáng yêu, rất vô sỉ muốn nói thêm với cô bé vài câu, bởi vậy cậu lại hỏi:" Cathy, sao con lại thích Vân Thiệu nhà chú thế?"
(*) Gốc '怪蜀黍' là ám chỉ những ông chú có ám ảnh với Lolita ấy nhé.
Cathy hồn nhiên đáp: "Bởi vì cậu ấy trông rất đẹp trai rất soái ạ."
Quá quá, quá mức đáng yêu rồi!
Quả nhiên là tư duy của trẻ con, Ôn Nhiên bị cô bé chọc cười. Phiền Phiền lớn hơn một chút, gen trội càng ngày càng rõ ràng hơn, chân dài, gương mặt đẹp trai, có khí chất, ở giữa những đứa trẻ bằng tuổi thì có vẻ càng chói mắt hơn, khiến các bạn nhỏ khác rất thích.
Trước đây lúc đi nhà trẻ ở trong nước, suýt chút nữa đã bị một bạn nhỏ ở lớp Lá cưỡng hôn.
Lúc này, Phiền Phiền len lén kéo tay áo Ôn Nhiên, ý muốn về nhà.
Ôn Nhiên nắm chặt lấy tay nhóc, nói: "Chú và Vân Thiệu phải đi về rồi, lúc nào rảnh con qua nhà chú chơi nhé?"
Cô bé con vừa nghe thấy Ôn Nhiên mời mình đến nhà chơi thì liền nở một nụ cười ngọt ngào, đáp: "Dạ vâng."
Chào tạm biệt cô giáo cùng với bé con đáng yêu, Ôn Nhiên bế Phiền Phiền quay về xe, Phiền Phiền liền bảo: "Bạn ấy không phải, không phải là bạn gái con."
Ôn Nhiên trêu Phiền Phiền: "Cathy xinh như thế, sao Phiền Phiền lại không thích bạn ấy vậy?"
"Phiền Phiền, Phiền Phiền muốn ở với ba cơ, không muốn bạn gái."
Ôn Nhiên cười không ngừng nổi, trẻ con ở tuổi này sợ nhất là phải rời xa ba mẹ, đại khái là không biết nhóc con này đã nghe được ở đâu rằng nếu có bạn gái là sẽ phải xa ba mẹ, cho nên nhóc mới có suy nghĩ như thế kia.
Nghĩ ngợi một chút, Ôn Nhiên liền giảng giải cho Phiền Phiền: "Bạn gái cũng chính là các bạn là con gái, cũng sẽ chơi với Phiền Phiền như lúc con chơi với các bạn là con trai vậy, sẽ không ở cùng với Phiền Phiền, con chơi cùng với các bạn ấy cũng không sao cả, hơn nữa con còn phải bảo vệ các bạn con gái không được để người khác bắt nạt các bạn ấy, Phiền Phiền hiểu không?"
"Dạ." Phiền Phiền cái hiểu cái không, nhóc con lại ôm lấy cổ Ôn Nhiên làm nũng, "Cần ba ba thôi à."
Ôn Nhiên cưng chiều mà xoa xoa đầu nhóc, rồi ôm con trai lên xe.
Cơm tối là do Ôn Nhiên nấu, cả gia đình họ đều không quen với đồ ăn của nước M, cộng thêm việc học hành của Ôn Nhiên cũng không tính là quá nặng, nên cậu liền đảm nhiệm trách nhiệm làm cơm, Thẩm Minh Xuyên và Phiền Phiền đều rất thích đồ ăn do cậu làm, ngay cả bên nhà ông ngoại Thẩm cũng định kỳ đi sang đây cọ cơm.
Ngày hôm nay lại đến thời gian bọn họ... 'nặn con', hiển nhiên là Thẩm tổng rất mong chờ đến ngày này. Cơm nước xong, cả nhà đi tản bộ về, hắn liền giục Ôn Nhiên mau đi tắm, còn bản thân thì cố gắng dỗ bạn nhỏ Phiền Phiền ngủ.
Ngày hôm nay tâm tình của Phiền Phiền có hơi phấn khích, dỗ nửa ngày mà vẫn chưa chịu ngủ, Thẩm Minh Xuyên có chút không nhịn nổi nữa, hắn sừng sổ nói: "Con có ngủ hay không đây hả?"
"Con vẫn muốn chơi."
"Ngủ nhanh," Thẩm Minh Xuyên lúc dỗ con thì không được kiên nhẫn như Ôn Nhiên, hơn nữa còn dễ dàng chiều hư con nhỏ, "Con có muốn có em trai không?"
Phiền Phiền nghe lời nằm trong chăn, thế nhưng vẫn chưa chịu nhắm mắt, nhóc nhìn Thẩm Minh Xuyên, nói: "Ngày hôm nay, hôm nay có một chú hỏi con là có, có em trai không?"
Thẩm Minh Xuyên ngừng lại: "Chú nào cơ?"
Vấn đề này hiển nhiển khiến Phiền Phiền phải động não, thằng bé nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Một chú rất cao ạ."
"Dáng dấp tên đó ra sao, tóc đen như ba hay là tóc vàng giống như những người ở đây?"
"Đen ạ."
"Là ba của bạn nhỏ nào khác sao?"
Phiền Phiền lắc đầu, thành thật đáp: "Phiền Phiền không biết ạ."
Chết tiệt, Thẩm Minh Xuyên đoán đối phương đến tám chín phần mười là paparazzi, không biết làm thế nào mà lại đuổi được tới tận đây, hơn nữa nhà trẻ ở nước M quản chế rất nghiêm ngặt, tại sao tên đó lại có thể trà trộn vào được?
Nghĩ tới đây, Thẩm Minh Xuyên lại hỏi: "Tên ấy có làm gì con không?"
"Chú chú, chú ấy hỏi em trai ạ."
"Con trả lời thế nào?"
Phiền Phiền đắc ý đáp: "Con nói không, không có, nhưng ba và con đều rất, rất muốn."
"...."
Thẩm Minh Xuyên biết hiện tại ở trong nước vẫn truyền ra rất nhiều tin tức rằng gia đình hắn sang nước M là để sinh con, cho nên ký giả này có lẽ cũng là vì muốn tin tức đó nên mới tới. Lần này Phiền Phiền nói không rõ, khẳng định tên ký giả ấy sẽ về bịa đặt mà viết tin tức cho xem.
Nghĩ tới đây, Thẩm Minh Xuyên lập tức liên lạc với Diệp Vĩ, để anh ta điều tra một chút xem chuyện này là sao, thuận tiện ngăn cản tin tức ấy, không cho bọn họ thực hiện được ý đồ.
Đáng tiếc, đã không còn kịp nữa rồi.
Ở trong nước vừa vặn là sáng sớm của thứ tư.
Trong lúc mọi người còn đang sứt đầu mẻ trán mà chen chúc trên tàu điện ngầm để đi làm, thì một cụm từ khóa 'Ôn Nhiên không thể mang thai đứa thứ hai' nhanh chóng leo lên hot search, đồng thời còn hot với tốc độ thần tốc, chưa tới một tiếng, tin tức về việc Ôn Nhiên không thể mang thai đứa thứ hai đã tràn lan trên mạng.
Hơn nữa, tên paparazzi ấy còn khoa trương nói rằng Phiền Phiền hãy nhỏ tuổi mà ở nhà trẻ đã có 'bạn gái', ám chỉ gia đình Thẩm Minh Xuyên dạy dỗ con không đúng cách, con trai tuổi còn nhỏ đã trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn bạn nữ vân vân.
Ghê tởm nhất đó chính là tên ấy còn đăng cả ghi âm của cô bé Cathy ngây thơ, có thể thấy được tên đó không chỉ tiếp xúc với một mình Phiền Phiền.
Ba mẹ Thẩm cũng nghe được tin tức này, liền gọi điện thoại sang cho bọn họ, kín đáo nhắc nhở bọn họ rằng không cần phải gấp, từ từ rồi sẽ có, chuyện có con không phải gấp mà được.
Về phần Phiền Phiền, ông bà không tin, chính bọn họ đã tận mắt nhìn cháu trai lớn lên nên họ hiểu, vì thế ông nội Thẩm rất giận dữ, trực tiếp bảo luật sư kiện bên truyền thông bịa đặt.
Đừng tưởng mấy người có bản ghi âm là có thể tự chứng minh mình vô tội.
Mà cái tên trời đánh Kỉ Thừa An còn đề cử vài đồ bổ thận cho Thẩm Minh Xuyên, sau đó đã bị Thẩm Minh Xuyên kéo vào trong danh sách đen.
Tôn nghiêm của đàn ông bị nghi ngờ khiến Thẩm Minh Xuyên ngay cả chuyện giết người cũng nghĩ tới luôn.
Bên nhà trẻ rất nhanh chóng cung cấp tin tức: Paparazzi đã mua chuộc được một giáo viên trong trường, cho nên mới có cơ hội tiếp xúc với Phiền Phiền, nhưng chỉ hỏi Phiền Phiền một vài vấn đề, không có gây thương tích hay tổn hại gì đến Phiền Phiền cả.
Đối với chuyện này, bên nhà trẻ trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến gia đình họ, đồng thời bày tỏ rằng bên ấy sẽ bồi thường.
Ôn Nhiên cũng cảm thấy cực kì cạn lời với chuyện này: "Những kẻ này đúng là chịu chi, lại còn đuổi theo tới tận đây, chỉ vì muốn bôi đen em sao?"
"Không phải," Thẩm Minh Xuyên lạnh mặt, "Là vì muốn bôi đen chúng ta."
"Hả?"
"Gần đây anh đang đàm phán với người phụ trách chính của một dự án, đó là người rất để tâm tới hình tượng và danh dự của người hợp tác cùng, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, tên paparazzi kia sẽ không cam lòng bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, thậm chí là khiến một cô giáo mất sự nghiệp, cam tâm tình nguyện chịu sự trừng phạt của pháp luật đâu, vậy chắc chắn phía sau có người quạt gió thêm củi."
"Vậy sao," Ôn Nhiên gật đầu, "Nói như thế thì đối thủ cạnh tranh của anh là ở trong nước."
"Ừ."
"Vậy giờ phải làm sao, anh có biết đối phương là ai không? Chúng ta có cần phải đáp trả lại hắn không?"
Tuy rằng Ôn Nhiên không hiểu chuyện công việc của Thẩm Minh Xuyên, nhưng nhìn hắn dạo này vẫn luôn đi sớm về trễ, cuối tuần lại còn tăng ca thì cậu biết rằng dự án này rất quan trọng, nếu chỉ bởi vì thế này mà thất bại, vậy thì cũng quá là lỗ rồi.
"Em không cần lo," Thẩm Minh Xuyên cười lạnh, "Muốn cướp lấy dự án từ tay ba đây sao, cũng không tự cân nhắc xem mình có bao nhiêu cân lượng."
Ôn Nhiên quỳ lạy, ba ba uy vũ!
Đàm Mai ở trong nước nhanh chóng để phòng quan hệ xã hội xuất trận dàn xếp ổn thỏa, nhưng chuyện này đã mang tới tổn thương sâu sắc tới tôn nghiêm của Thẩm tổng, ban đầu hắn cũng không vội, bây giờ lại bắt đầu quấn lấy Ôn Nhiên không hề biết xấu hổ mà nóng lòng muốn 'cày cấy nặn con'.
Tối hôm đó, đưa Phiền Phiền sang bên nhà cụ ở, Thẩm Minh Xuyên thừa dịp tốt cái bóng đèn siêu cấp kia không ở nhà, liền đè Ôn Nhiên xuống giao lưu với khoảng cách bằng âm.
Thẩm Minh Xuyên thở dốc mà đưa vị huynh đệ của mình ra vào nơi làm cho hắn tiêu hồn thực cốt kia, cúi người hôn lên gò má cùng đôi môi của người lên đỉnh trước mình, lúc này đang híp mắt hưởng thụ dư vị, hắn thấp giọng trêu chọc: "Bảo bối, em càng ngày càng gợi cảm, anh cũng phải chết trên người em mới được."
"....." Ôn Nhiên chẳng thèm quan tâm đến hắn.
Thẩm Minh Xuyên cũng không quá để ý, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau cho tới khi hô hấp dần quay về bình thường, sau khi tận hưởng sự vui sướng ấy, Ôn Nhiên hữu khí vô lực hỏi Thẩm Minh Xuyên: "Anh nói xem, chuyện bọn mình mãi không thể có con thứ hai ấy, có phải là bởi vì không hợp với khí hậu ở bên này không?"
"Đâu có liên quan gì đến khí hậu hả em," Thẩm Minh Xuyên có chút dở khóc dở cười, "Những cặp chồng chồng khác không phải đều cố gắng đến hai ba năm mới được sao?"
"Thế thì cũng quá lâu," Ôn Nhiên phiền muộn, "Em muốn khi việc học tập hoàn thành, thì cũng vừa lúc sinh con xong, vẹn toàn đôi bên."
Thẩm Minh Xuyên nhẹ nhàng liếm vành tai cậu, thấp giọng nói, "Vậy chúng ta lại làm thêm vài lần, tần suất cao thì xác suất cao."
".... Không được," Ôn Nhiên còn lâu mới tin hắn, cảm giác thứ đang ở trong người mình lại có xu thế Đông Sơn tái khởi, liền giơ chân đá hắn, "Anh ra đi!"
Thẩm Minh Xuyên thản nhiên đáp: "Lấp kín thì mới không chảy ra ngoài được, gia tăng tỉ lệ thụ thai."
"...." Gò má chỉ hơi ửng hồng của Ôn Nhiên giờ càng đỏ hơn, thế nhưng cậu cũng ngầm chấp nhận cái cách làm này của Thẩm Minh Xuyên, tùy ý để hắn ở bên trong mình.
Chặn một hồi, Thẩm Minh Xuyên chậm rãi gặm cắn bờ vai trắng nõn của cậu, nói: "Vất vả lắm mới có lần nhóc yêu tinh không ở nhà, mình làm lần nữa nhé, được không em?"
"Không được, mai em còn phải đi học."
"Ngày mai anh cũng phải đi làm mà."
Cái logic này của hắn chẳng có cách nào phản bác lại được.
Cuối cùng chỉ vì sự vô sỉ của Thẩm Minh Xuyên, cậu lại để hắn ăn thêm lần nữa.
Xong việc.
Ôn Nhiên vô cùng mệt nhưng cậu lại chẳng ngủ nổi, làm ổ trong chăn mà nhìn chằm chằm trần nhà tối đen, bởi vì chuyện sinh thêm con thứ hai này, sao lại cứ có cảm giác đang tự mình chịu tội vậy nhỉ?
Ừ thì, cũng không tính là chịu tội, có đau nhưng cũng rất sướng.
Cứ như vậy nỗ lực hai tháng.
Bởi vì Ôn Nhiên nhận thầu làm cơm sáng, Thẩm Minh Xuyên phải hầu hạ bạn nhỏ Phiền Phiền rời giường rửa mặt mặc quần áo. Chờ tới lúc bọn họ xuống nhà, thì cơm sáng đã chuẩn bị xong.
Ôn Nhiên vô cùng thần bí đứng ở trước bàn ăn: "Thẩm tiên sinh, em cho anh xem một bảo bối nhé."
Thẩm Minh Xuyên ngăn tầm mắt của Tiểu Phiền Phiền, vô cùng đùa giỡn lưu manh mà xoa nhẹ hạ thân của cậu: "Cái này sao?"
"... Cút đi!" Ôn Nhiên đẩy tay hắn, lấy điện thoại di động, cho hắn nhìn ảnh chụp, "Đây, cái này."
Trong ảnh là que thử thai với hai vạch đỏ rõ ràng.
Trên khuôn mặt Ôn Nhiên đong đầy hạnh phúc nói: "Chúc mừng anh, anh lại sắp thành ba rồi."