Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 73: Phiên ngoại (3) - Mang thai lần hai (Trung): Sinh con gian nan



Editor - Beta: Min

Chương 73: Phiên ngoại (3) - Mang thai lần hai (Trung): Sinh con gian nan

Nhóc thứ hai này còn giày vò người ta hơn cả lúc Phiền Phiền còn ở trong bụng. Tháng đầu tiên thì cũng khỏe, không có chỗ nào khó chịu cả, ăn cái gì cũng thấy ngon, cũng không mệt mỏi, giống như thể tất các phản ứng của kỳ mang thai sẽ chừa cậu ra vậy.

Nhưng rồi đến trung tuần của tháng thứ hai, những phản ứng phổ biến của thời kỳ mang thai mới muộn màng tới, nhưng mà chúng giày vò Ôn Nhiên đến sắp hỏng cả người rồi. Cậu động một chút là buồn nôn, không ngửi được bất cứ mùi gì, cả người bị vây trong sự biếng nhác, mỗi lần đi học đều phải lên dây cót tinh thần.

May là chương trình học cũng không quá nặng.

Lớp ngày hôm nay là học về lý thuyết tại một giảng đường lớn, lúc đầu còn đỡ, đến lúc sau nghe giảng thì Ôn Nhiên bắt đầu mơ mơ màng màng, chỉ muốn ngủ.

Kiên cường chống đỡ tới được lúc gần tan học, Thẩm Minh Xuyên muốn tới đón cậu lại gửi tin nhắn nói mình lâm thời có chút việc, bảo cậu chờ hắn một lát, hợp với ý muốn của Ôn Nhiên, thừa dịp hắn đang trên đường tới cậu sẽ tranh thủ chợp mắt một lúc.

"Wen, anh chưa về à?" Bạn học của cậu – Mill đang vừa thu dọn sách vở vừa hỏi.

Ôn Nhiên nhắm mắt nói: "Mấy cậu cứ đi trước đi, tôi ngủ một lát."

Mill thấy cậu phờ phạc, nào yên tâm được, liền lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ, sao tinh thần lại kém thế?"

"Không việc gì đâu, chỉ là hơi buồn ngủ ấy mà." Ý thức của Ôn Nhiên đã chìm vào giấc ngủ được một nửa, giọng nói cũng đã mơ hồ.

"Gần đây tôi thấy trạng thái tinh thần của anh không mấy tốt đâu, có phải anh bị bệnh không thế, có cần phải tới bệnh viện khám không?"

Ôn Nhiên không có ý định nói ra việc mình đang mang thai, bởi vậy bảo: "Tôi không sao, các cậu cứ đi trước đi, tôi chợp mắt một lát, tí nữa chồng tôi tới đón rồi."

Mấy người bạn như Mill đều biết Ôn Nhiên có một người chồng trông rất cao lớn đẹp trai, vừa nghe cậu bảo thế thì liền yên tâm.

Mọi người lục tục rời đi, trong giảng đường chỉ còn lại một mình Ôn Nhiên đang nằm nhoài người ngủ, nhưng giấc ngủ lại cực kì không an ổn, mơ mơ màng màng, nhất thời còn chẳng biết hôm nay là thứ mấy, đột nhiên có một suy nghĩ nói cho cậu biết rằng: Cậu đang đi học.

Ôn Nhiên trong lòng hốt hoảng, bị giật mình tỉnh dậy.

Cậu nhìn đồng hồ đeo tay ____ Số khổ mới chỉ mới ngủ được có mười phút mà thôi.

Thẩm Minh Xuyên nhắn tin cho cậu nói rằng vẫn còn mất một lúc nữa mới tới được, người lao công thì đã đến để thu dọn và khóa cửa giảng đường, Ôn Nhiên đành dọn đồ đạc lại đi ra ngoài. Vì buổi trưa buồn nôn nên Ôn Nhiên không ăn gì cả, lúc này đã đói muốn chết đi được, liền lấy ra ít đồ lót dạ từ trong cặp ra.

Đồ điểm tâm tự làm ngọt ngọt mềm mềm, nếu là trước đây thì Ôn Nhiên đã ăn hết đến vài cái rồi, nhưng giờ mới ăn được một nửa, cơn buồn nôn lại kéo tới khiến cậu phải chạy nhanh vào trong toilet mà nôn hết ra.

"Này, bạn học, cậu không sao chứ?"

Giữa lúc Ôn Nhiên đang nôn tới tối tăm mặt mũi, thì sau lưng đột nhiên có một giọng nói vang lên, khiến cho cậu bị giật mình, vốn dĩ tay đã chẳng còn chút lực nào mà cầm khăn giấy, giờ lại 'xoạt' một cái rơi thẳng vào đống tang vật cậu vừa nôn trong thùng rác.

"...."

"Xin lỗi, làm cậu giật mình rồi." Đối phương áy náy nói, đồng thời rút ra chiếc khăn tay được gấp gọn gàng từ trong túi áo vest (1) ra đưa cho Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên ngước mắt nhìn, là một người đàn ông với vóc người cao lớn, tóc màu nâu nhạt, mũi cao thẳng, đôi mắt lam nhạt thâm thúy sắc bén, là một vị ngoại quốc ưa nhìn, âu phục giày da, nhìn đoán chừng có lẽ là giáo viên trong trường hoặc là khách tới đây.

Chạm với ánh mắt của Ôn Nhiên, đối phương khẽ giơ tay lên một cái, ý bảo cậu hãy nhận lấy.

"Cảm ơn."

Ôn Nhiên nhận khăn tay ____ cậu chỉ có duy nhất một túi giấy ăn, với bộ dạng chật vật như hiện tại, cậu quả thật cần một cái gì đó để lau miệng.

Chiếc khăn tay của người đàn ông ấy mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt, sau khi Ôn Nhiên ngừng nôn, cậu lau miệng, có chút ngại ngùng nói với người đàn ông vẫn đứng ở bên cạnh: "Xin lỗi, tôi làm bẩn khăn tay của anh mất rồi."

Người đàn ông ấy xua tay tỏ ý rằng mình cũng không ngại, lại thấy gương mặt tái nhợt và xanh xao của cậu thì nhíu mày hỏi: "Thân thể cậu khó chịu sao?"

"Có hơi buồn nôn."

"Cần tôi đưa cậu tới bệnh viện không?"

"Không cần đâu, không phải vấn đề gì lớn, cảm ơn anh."

Người đàn ông ấy nhìn cậu rửa sạch tay, trông sắc mặt cũng có vẻ đã tốt lên đôi chút, liền trầm ngâm chốc lát: "Xe tôi ở dưới lầu, để tôi đưa cậu về?"

"Không, không cần đâu, tôi có người tới đón rồi."

Lúc này, âm báo tin nhắn của Ôn Nhiên vừa vặn vang lên, là tin nhắn của Thẩm Minh Xuyên gửi tới, nói rằng hắn đã đứng ở dưới lầu rồi. Ôn Nhiên cười với người đàn ông kia rồi bảo: "Người đón tôi đã tới rồi, cảm ơn khăn tay của anh."

Người đàn ông đó khẽ gật đầu, rồi họ một trước một sau bước ra khỏi toilet.

Ôn Nhiên vừa đi vừa nhắn lại cho Thẩm Minh Xuyên, vừa mới ấn gửi liền cảm thấy trước mắt hoa cả lên, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất, may mà người đàn ông phía sau nhanh chóng đỡ được cậu, tránh cho cậu một lần tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Lại nữa, lại tụt huyết áp.

Đối với loại cảm giác này Ôn Nhiên đã quá quen thuộc, lần trước mang thai Phiền Phiền cũng vào tầm thời gian này thì hiện tượng ấy xuất hiện một lần, bởi do nôn nghén dài ngày không ăn uống được gì. Nhưng mà lần này không nghiêm trọng bằng lần trước, tốt xấu gì thì vẫn còn ý thức, chỉ là hơi choáng một chút.

"Cảm ơn." Ôn Nhiên vịn tay vào hành lang để đứng thẳng dậy, cậu muốn thoát ra khỏi cái tay đang đỡ của người đàn ông ấy.

Nhưng anh ta lại không buông cậu ra, còn nói: "Để tôi dìu cậu xuống, cậu như vậy tôi rất lo lắng."

Ôn Nhiên cũng bị cái vị Lôi Phong này làm cho cảm động, đáng tiếc là cậu không dám làm ra hành động gì, dự tính là chỉ còn 10 giây nữa thôi Thẩm ba ba sẽ tới hiện trường.

"Cảm ơn, tôi thật sự không cần..."

"Tiểu Nhiên."

Đúng lúc này, giọng của Thẩm Minh Xuyên vang lên từ đằng xa, cắt ngang lời Ôn Nhiên đang nói.

Đậu má! Thẩm ba ba tốc độ chân của anh nhanh như vậy sao?

Ôn Nhiên nhanh chóng cựa mình khỏi tay đỡ của người đàn ông kia mà đứng ngay ngắn lại, rồi cậu lại cảm thấy động tác này quá giống như kiểu có tật giật mình vậy, trong lúc nhất thời hối hận không thôi.

Cuối cùng Ôn Nhiên quyết định phải yếu đuối, cậu liền đỡ lấy trán đi nhanh đến bên Thẩm Minh Xuyên, nói: "Hình như em bị tụt huyết áp rồi, suýt chút nữa thì ngất."

Quả nhiên Thẩm Minh Xuyên rất lo lắng: "Đi, để anh đưa em tới bệnh viện."

"Chờ một chút," Ôn Nhiên xoay người nói với người đàn ông nọ, "Cảm ơn anh."

Anh ta liếc nhìn Thẩm Minh Xuyên, hơi gật đầu đáp lại cậu rồi xoay người rời đi.

Thẩm Minh Xuyên vốn muốn đưa Ôn Nhiên tới bệnh viện, Ôn Nhiên lại khăng khăng không đi, cậu nói mình chỉ tụt huyết áp mà thôi, bổ sung chút đường là được, lúc nãy mới nôn một trận rồi, cậu đã không còn cảm thấy buồn nôn nữa, ăn một chút bánh ngọt bổ sung đường thì sắc mặt sẽ không còn khó coi nữa.

Thẩm Minh Xuyên thấy cậu quả thật không giống như còn vấn đề đáng ngại gì nữa, mới yên lòng.

Ban đầu còn có chút nhạc đệm nho nhỏ, Ôn Nhiên dựa vào sự cơ trí của mình mà tránh thoát được một kiếp, đáng tiếc là có lẽ mang thai một lần ngốc ba năm, rất nhanh cậu đã lại phạm vào một điều ngu xuẩn.

Lúc trở về, Thẩm Minh Xuyên lái xe, Ôn Nhiên lấy cái khăn tay mới vo viên từ trong túi ra. Chiếc khăn tay này có chất lượng tốt, tùy tiện sờ một cái cũng biết giá cả đắt đỏ, Ôn Nhiên tính thuận tay vứt nó đi thì lại do dự một giây, sau đó cậu gập lại định là về nhà giặt sạch sẽ một chút rồi tiếp đó sẽ nghĩ xem nên xử lý thế nào.

Thẩm Minh Xuyên đang chuyên tâm lái xe nhưng bỏ ra được một chút lực chú ý liếc về phía cái khăn tay cậu cầm, trong giọng nói mang theo ý tứ hàm xúc không rõ ràng: "Đó là của người đàn ông kia à?"

Ôn Nhiên dừng tay lại, suýt chút nữa là đem cái khăn tay mới gấp gọn lại kia vứt luôn ra ngoài.

Đậu, đậu má, trong đầu cậu đang nghĩ cái quái gì vậy chứ, lại dám ở trước mặt Thẩm Minh Xuyên loay hoay với đồ của một người đàn ông khác.

Lại còn là một thứ vi diệu như khăn tay nữa chứ.

"Cái này, em, em không quen anh ta, vốn dĩ không hề quen biết, anh ta thấy em nôn lợi hại quá, mới đưa cho em cái này, em thấy, cứ, trực tiếp vứt đi thì không lịch sự, đúng rồi, là không lịch sự."

Giọng điệu của Thẩm Minh Xuyên nhàn nhạt: "Anh đã nói gì đâu, em khẩn trương như vậy làm cái gì."

"Không phải là em sợ anh hiểu lầm, để bụng chuyện đó hay sao." Ôn Nhiên cười lúng túng, có ai mà không biết anh chính là cái lu dấm chứ.

"Vốn dĩ anh còn không có để trong lòng, nhưng em vừa nói vậy, thế thì trái lại anh phải chú ý... thật kĩ một chút mới được."

Ôn Nhiên khó khăn nuốt nước bọt xuống, ngay cả nói chuyện cũng không được trơn tru: "Anh, anh muốn chú ý thế nào cơ?"

Lúc này, vừa vặn là đèn xanh đèn đỏ, Thẩm Minh Xuyên dừng xe lại, khẽ cười một tiếng, tiến sát tới bên tai cậu, nói: "Anh nghe nói sau khi có thai, ngoại trừ ba tháng đầu và ba tháng cuối, thì khoảng thời gian giữa không có cấm sinh hoạt, cho nên... "

Ôn Nhiên: "..."

Nếu như cậu nhớ không lầm, thì năm đó khi hai người còn chưa xác định quan hệ, ngay cả hôn cậu một chút thôi mà Thẩm Minh Xuyên còn sợ sẽ dạy hư bé con.

Bây giờ, ngay cả trong thời gian đang mang thai mà còn muốn bạch bạch bạch.

Năm tháng đúng là con dao giết heo mà.

Đột nhiên Ôn Nhiên lại nhớ tới truyện mà em gái mình viết, trong đó cũng có nhắc tới trong lúc mang thai thì có bạch bạch bạch, Đường Phỉ Phỉ cũng có nói với cậu là trong thời gian đang mang thai mà làm chuyện ấy, thì càng thêm mẫn cảm, vui vẻ gấp đôi.

Thế nhưng, thế cũng quá mức xấu hổ, chung quy là có cảm giác như bị người thứ ba vây xem ấy.

"Có được không em?" Thẩm Minh Xuyên thấy cậu không nói lời nào, liền hạ giọng nói bên tai, hơi thở ấm áp đi vào trong tai cậu, khiến cả người Ôn Nhiên có hơi nóng lên.

Mặc dù không quay đầu, Ôn Nhiên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Minh Xuyên, cảm giác như muốn đốt cháy cậu vậy. Do dự một chút, Ôn Nhiên gật đầu nhẹ gần như khó mà nhìn ra được, rồi nói thật nhanh: "Chờ em qua ba tháng đầu rồi lại nói tiếp."

Lúc này đã sang đèn xanh, Thẩm Minh Xuyên đã thực hiện được kế hoạch một lần nữa khởi động xe, hắn lại nhìn tới chiếc khăn tay mà cậu đang nắm chặt trong tay, im lặng cười cười.

Đợt này đúng không uổng.

'Lệnh cấm' ba tháng vừa được giải trừ, Thẩm tổng liền chọn một ngày trời trong nắng ấm, Ôn Nhiên được ăn uống no đủ lại không buồn nôn, đem trước trước sau sau của cậu ăn triệt để.

Ôn Nhiên bị ăn sạch giờ mệt mỏi nằm ở trên giường, luôn cảm thấy cái quan hệ nhân quả này có gì đó không đúng.

Bụng của Ôn Nhiên càng ngày càng lớn.

Bởi vì có rất nhiều sự việc từ đứa con thứ hai mà sản sinh ra bi kịch, lại thêm ví dụ sống sờ sờ về sự bất công ở ngay tại Thẩm gia, Ôn Nhiên muốn Phiền Phiền sẽ không có loại tư tưởng cực đoan như cảm thấy vì mình có em trai mà sẽ bị ba đối xử bất công hoặc là ba không cần mình nữa, vì vậy cậu quyết định sau khi có đứa thứ hai, thì cậu vẫn sẽ tự mình dạy dỗ Phiền Phiền.

Thế nên bạn nhỏ Phiền Phiền, tương đối mong chờ với cậu em trai này. Lúc biết ba nhỏ có em bé, nhóc con đã cực kì mong ngóng em trai, đặc biệt là khi máy thai, mỗi ngày trước khi đi ngủ nhóc con đều chơi với em một lúc rồi mới ngủ.

"Sao hôm nay em chỉ di chuyển có một cái rồi không động đậy vậy ạ?"

Đêm nay Phiền Phiền cũng tới chơi với em bé như thường lệ, đáng tiếc là cậu em trai lại chỉ qua loa đá một cái bày tỏ sự tồn tại, sau đó lại chẳng động tĩnh gì.

"Có lẽ là em ngủ rồi," Ôn Nhiên xoa xoa bụng mình, "Giờ mỗi ngày em đều ngủ rất lâu đó con."

"Lúc con ở trong bụng cũng thế này phải không ạ?" Phiền Phiền tò mò hỏi Ôn Nhiên.

"So với em thì con nghịch hơn một chút," Ôn Nhiên cười đáp, "Bình thường đá ba tới độ mà ba chỉ muốn lôi con ra đánh mông một trận."

"Thật vậy ạ?" Đôi mắt to của Phiền Phiền hấp háy, vô tội nhìn ba nhỏ, "Con xin lỗi ba."

Ôn Nhiên ôm Phiền Phiền vào lòng: "Ba gạt Phiền Phiền đó, trước đây Phiền Phiền ngoan lắm, không náo loạn chút nào, bình thường ba phải gọi con một chút thì con mới động đậy."

Phiền Phiền nghe Ôn Nhiên nói như vậy thì mới lại vui vẻ, nhóc nghiêng đầu hỏi: "Thế em không ngoan, ba sẽ đánh mông em ạ?"

Ôn Nhiên nở nụ cười: "Phiền Phiền muốn ba đánh đòn em sao?"

"Cô giáo nói đánh người là không đúng ạ, phải giảng giải đạo lý, không cho phép ba đánh em trai đâu."

"Giảng giải đạo lý mà được thì còn cần cảnh sát để làm gì?" Giọng của Thẩm Minh Xuyên chen vào, hắn mới quay về từ thư phòng.

Ôn Nhiên trừng hắn: "Anh đừng có mà dạy hư con."

Thẩm Minh Xuyên học theo người ở đây nhún vai một cái, thấy Phiền Phiền vẫn đang vùi trong lòng Ôn Nhiên làm nũng, liền nói: "Sao muộn thế này rồi còn chưa ngủ?"

"Ngày mai con không phải đi học." Phiền Phiền rất đúng lý hợp tình nói, lúc không đi học, nhóc có thể ngủ muộn hơn một chút.

"Vậy thì cũng 10 giờ rồi, mau chóng đi ngủ đi, đừng có làm phiền ba con, ba nhỏ của con hiện tại có em bé cũng đã rất vất vả rồi, cần phải nghỉ ngơi."

"Dạ." Vừa nghe rằng Ôn Nhiên rất vất vả, Phiền Phiền lập tức liền không giằng co với Thẩm Minh Xuyên nữa, mà ngoan ngoãn ra khỏi lòng Ôn Nhiên, tự mình lên giường ngủ, "Ba, ngủ ngon ạ."

Ôn Nhiên hôn lên trán con trai: "Ngủ ngon, bảo bối."

Sau khi Phiền Phiền đi ngủ, Ôn Nhiên cũng lên giường, thời gian ngủ của bé thứ hai dường như tương đối dài, hiện tại cũng lớn như vậy rồi, Ôn Nhiên vẫn rất dễ buồn ngủ. Ôn Nhiên chui vào trong chăn, cậu đang buồn ngủ tới không chịu nổi, ngay lúc đang dần thiêm thiếp ngủ, thì Thẩm Minh Xuyên vừa tắm rửa xong đi ra lại bắt đầu làm phiền.

"Đừng," Ôn Nhiên đẩy hắn ra, "Em không muốn..."

"Chờ qua đợt tới anh lại sắp bị cấm tận non nửa năm," Thẩm Minh Xuyên chẳng để ý lời phản đối của cậu, hôn một cái, "Để anh nhân dịp này mà tận hứng đi."

"Không phải anh là tính lãnh đạm à!" Ôn Nhiên bị làm phiền tới không chịu nổi, liền mang chuyện này ra để oán hắn.

Phía dưới của Thẩm Minh Xuyên chọc chọc vào cậu: "Có phải anh là tính lãnh đạm hay không, em cứ thử xem là biết đáp án ngay mà."

"...." Tại sao lại cứ cảm giác như đã tự lấy đá đập chân mình thế nhỉ, quả nhiên là mang thai một lần ngốc ba năm mà!

"Hơn nữa," Ngón tay Thẩm Minh Xuyên nhân cơ hội mà tập kích đến nơi khiến hắn tiêu hồn, "Em cũng ướt rồi."

Hắn mau chóng rút ngón tay ra, để ở trước mặt Ôn Nhiên, quả nhiên là trên đó đã dính một tầng dịch trong suốt, đều là do nơi đó của cậu tiết ra.

Mặt Ôn Nhiên có hơi đỏ lên, còn chưa kịp phản bác lại, đã thấy Thẩm Minh Xuyên ở ngay trước mặt mình đưa ngón tay vào trong miệng, còn khoa trương liếm một cái. Hắn khẽ cười: "Rất ngọt."

Thoắt cái mặt Ôn Nhiên đã đỏ ửng như trái hồng: "Anh có biết ghê không vậy hả."

Miệng cậu thì mắng như vậy, nhưng nơi nào đó lại bị trêu ghẹo như vậy lại càng ướt.

Quả nhiên, xấu xa cũng có thể truyền nhiễm.

.....

Chờ tới lúc gần tới thời gian dự kiến sẽ sinh, ba mẹ Thẩm cùng nhau đi tới nước M, còn đưa cả thím Kim trước đây từng trông nom Phiền Phiền tới để trông bé thứ hai.

Bọn họ tới vào thứ bảy, Thẩm Minh Xuyên không cần phải đi làm, liền dẫn theo cả Phiền Phiền cùng tới đón hai ông bà.

"Ông nội, bà nội!"

Phiền Phiền vừa thấy ông bà nội liền vui mừng chạy ào tới, ba Thẩm ôm chầm lấy cháu trai, xoa xoa đầu nhóc, nói: "Phiền Phiền cao hơn rồi này."

"Cũng đẹp trai hơn nhiều." Mẹ Thẩm ôm nhóc sang phía mình, "Nào, hôn bà nội một cái nào."

"Moah!"

Phiền Phiền không hề keo kiệt chút nào mà hôn một cái thật kêu lên má bà nội, rồi lại cúi xuống hôn một cái lên má ông nội, cực kì biết cách nịnh nọt, dỗ cho cả hai cụ rất vui vẻ.

Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên cũng tới để chào ba mẹ. Bé thứ hai cũng đã được chín tháng, mẹ Thẩm vừa nhìn thấy bụng Ôn Nhiên liền cười nói: "So với lúc mang thai Phiền Phiền thì có to hơn một tí ấy nhỉ."

Người khác còn chưa lên tiếng, Phiền Phiền đã giành nói trước."Tại vì em ý ăn tương đối nhiều ạ."

Mẹ Thẩm liền trêu nhóc: "Thế sao hồi đó Phiền Phiền không ăn nhiều một chút?"

"Bởi vì Phiền Phiền còn phải duy trì vóc dáng, không thể để bị béo phì được ạ."

"Ha ha ha ha." Lời này của Phiền Phiền đã chọc cho mọi người phải bật cười, tư duy của trẻ nhỏ đúng là quá đáng yêu.

Cơm tối là ăn ở nhà ông ngoại Thẩm, cụ đã rất lâu rồi không được gặp cô con gái duy nhất của mình nên cực kì cao hứng, bảo người giúp việc làm một bàn cơm thật lớn để chiêu đãi, ba mẹ Thẩm cũng ở lại bên đó để chơi với cụ.

Cơm nước xong xuôi, ba Thẩm gọi riêng Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên để nói chuyện, hỏi bọn họ đã nghĩ sẽ làm thế nào để xử lý tốt quan hệ giữa Phiền Phiền và em trai của nhóc hay chưa.

______ Ba Thẩm cả đời đều mang theo khúc mắc trong lòng về việc đối xử bất công của ông nội Thẩm, cho dù bây giờ ông đã đủ lớn mạnh, thì cũng chẳng có cách nào làm tiêu tan điều đó, vì vậy ông không hy vọng con cháu mình lại giẫm lên vết xe đổ ấy.

"Ba yên tâm ạ," Thẩm Minh Xuyên nói, "Con và Tiểu Nhiên sẽ đối xử với cả hai đứa như nhau, sẽ chú ý nỗ lực không thiên vị đứa nào cả."

"Ừ," Ba Thẩm cũng yên tâm hơn, "Mặc dù một bát nước bưng lên không thể đều như nhau, nhưng cũng không thể để chênh lệch quá lỡn, dễ tạo thành bóng ma trong lòng còn trẻ, về phần gia sản..."

"Bất luận là anh em chúng nó tư chất ra làm sao, gia sản con vẫn sẽ chia đều hai nửa, không chuyện bất công đâu ba." Thẩm Minh Xuyên chẳng hề do dự nói.

Ba Thẩm ngước mắt nhìn: "Con không để lại cho bản thân mình sao?"

"Con ấy ạ, con chỉ cần ăn bám thôi là đủ rồi, có phải không Tiểu Nhiên?"

Ôn Nhiên cười khẽ: "Chỉ cần con nuôi là được rồi ạ."

Ba Thẩm: "...."

Mặt cũng đủ dày đó.

So với Phiền Phiền thong dong chậm rãi ra đời, thì bé thứ hai dường như lại nôn nóng hơn, cách ngày dự kiến sinh còn gần nửa tháng nữa, mà nhóc ấy đã không thể chờ được nữa muốn ra rồi.

Quá trình sinh nở rất thuận lợi, y tá bế bé con đang khóc lớn ra cho mọi người gặp, bạn nhỏ Phiền Phiền là vui vẻ nhất, nhưng mà lúc nhìn thấy em trai của mình thì nhóc liền hô lên: "Em ấy xấu quá à!"

Tất cả mọi người đều cười, Thẩm Minh Xuyên bất lương còn đem ảnh chụp của Phiền Phiền lúc mới sinh ra cho nhóc xem: "Con xem đi, con còn xấu hơn ấy."

Chỉ thấy ở trong hình, một đứa bé con đỏ hỏn với làn da nhăn nheo cùng đôi mắt đang nhắm chặt và tay nắm thành quả đấm nho nhỏ, có lẽ là vì do ảnh chụp nên nhìn qua nhóc trông có vẻ như đầu thì to người lại không mịn màng, nói chung là... xấu đến mức khiến người khác hít thở không thông.

So với bé thứ hai vừa mới sinh, thì chỉ có hơn chứ không có kém.

"Đây là con thật sao?"

Phiền Phiền đúng là thật sự chưa từng xem qua ảnh chụp lúc mới sinh của mình, vì vậy có chút không tin Thẩm Minh Xuyên, nhóc con cầm điện thoại ra hỏi bà nội mà mình tin tưởng.

Sau khi nghe được đáp án của bà, Thẩm Phiền Phiền không nhịn nổi nữa, 'oa' một tiếng lên khóc lớn.

Nhóc con bị chính ảnh chụp lại mình lúc mới sinh dọa cho khóc.

Hết chương 73.

(1) Khăn tay thường được cài trong túi áo ngực


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com