Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 78: Phiên ngoại (8)



Thế là chính thức tạm biệt Thẩm tổng cùng Nhiên bảo bảo và hai bé con Phiền Phiền, Náo Náo rồi (iДi)Min mong mọi người đã có những giờ phút đọc Mang Thai Ngoài Ý Muốn thật vui vẻ (=^_^=)Hẹn mọi người ở những bộ khác của nhà mình làm nha ^_^~

Editor – Beta: Min

Chương 78: Phiên ngoại (8) – Cuộc sống thường ngày của các bé con và những người lớn

"Các con nhìn một chút xem có bỏ sót đồ gì không, Phiền Phiền con có mang quà cho em Xíu Mại theo không?" Ôn Nhiên đứng ở trước xe, hỏi hai bạn nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi ở hàng ghế phía sau.

Phiền Phiền ngồi ở trong xe lắc qua lắc lại cái túi sách nho nhỏ: "Có mang theo ạ."

Náo Náo cũng học theo động tác của Phiền Phiền, bi bô nói: "Mang theo."

Ôn Nhiên cười hôn Náo Náo _____ Phiền Phiền bảy tuổi giờ đang mang theo gánh nặng thần tượng, không thể tùy tiện hôn thằng bé nữa.

Thẩm Minh Xuyên xếp đồ xong thì đóng cốp lại, hắn đi qua ôm Ôn Nhiên rồi hôn một cái, bảo: "Em đi đường cẩn thận, buổi tối anh qua đón mấy ba con."

"Vâng, anh mau đi làm đi."

Hôm nay là tiệc sinh nhật năm tuổi của con trai Hạ Diệp và Lương Duy, họ mời cả gia đình Ôn Nhiên tới tham dự, nhưng Thẩm Minh Xuyên còn có một hội nghị quan trọng cần phải tham gia, không thể phân thân được, nên một mình Ôn Nhiên dẫn hai con trai đi.

Náo Náo mới gần hai tuổi, đang ở cái tuổi thích nghịch ngợm, thằng bé không thể an phận ngồi trên xe được, nhất định phải chọc ghẹo Phiền Phiền đang nhàn rỗi.

Bé con móc một viên kéo bảy màu từ trong cái hộp nhỏ, đưa tới trước mặt Phiền Phiền: "Anh, uống thuốc thuốc~~"

____ Không biết gần đây Náo Náo xem được cái đoạn uống thuốc đang hot kia ở đâu, mỗi ngày đều quấn lấy Phiền Phiền để chơi với anh cái trò uống thuốc với không uống thuốc.

Lúc đầu Phiền Phiền còn có thể chơi với bé, nhưng rồi nhóc phát hiện ra rằng bạn nhỏ Náo Náo căn bản là chơi trò này không biết chán, mỗi ngày đều quấn lấy nhóc đòi chơi không biết bao lần, làm Phiền Phiền chỉ cần nghe ba chữ 'Uống thuốc thuốc' thôi là đã sợ rồi.

Vì vậy Phiền Phiền đeo cái kính râm lớn lên rồi giả bộ nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới bé con.

"Anh ơi ____" Thấy Phiền Phiền không để ý tới mình, Náo Náo dài giọng làm nũng, "Chơi, chơi với Náo Náo."

"Ngoan, anh hát cho em nghe nhé được không?" Phiền Phiền bị bé con quấy đến mức chẳng còn cách nào khác, đành phải tìm đường vòng mà cứu quốc.

"Không muốn, em muốn chơi, uống thuốc thuốc."

Ôn Nhiên ngồi bên cạnh Náo Náo, cậu thấy khuôn mặt nhỏ của Phiền Phiền đều đã nhăn tít cả lại, liền cười bất đắc dĩ, xoa xoa cái đầu bé con Náo Náo: "Ba chơi với con có được không?"

"Không muốn, muốn anh, ư ư." Náo Náo nói, nước mắt đã bắt đầu lưng tròng, một bộ dạng tủi thân có thể khóc bất cứ lúc nào.

Ôn Nhiên cũng hết cách, cậu không biết là trẻ con đều thích làm nũng hay chỉ có mỗi Náo Náo là đặc biệt thích làm nũng nữa. Rõ ràng là con trai, nhưng bé con lại cực kì mong manh nhõng nhẽo, còn là một cái túi khóc nhỏ nữa. Ôn Nhiên thấy đều là bản thân mình mang bầu cả Náo Náo và Phiền Phiền, thế nhưng sao sinh ra thì lại là hai đứa con có tính cách hoàn toàn trái ngược hẳn nhau như vậy.

Hơn nữa lúc Phiền Phiền còn nhỏ xíu, cả cậu và Thẩm Minh Xuyên đều còn chưa làm tròn vai trò của ba, Phiền Phiền cứ như vật thí nghiệm bị cả hai người họ lăn qua lăn lại vậy, kết quả thì Phiền Phiền lại đúng là căn chính miêu hồng (*), còn vị này lại chính là cái túi khóc yếu ớt.

(*) Căn chính miêu hồng '根紅苗正': Nói "căn hồng" là để chỉ gia đình có xuất thân tốt, như công nhân, bần nông và trung nông, con em liệt sĩ, quân nhân; cho rằng con em xuất thân trong gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định theo cách mạng. Còn "miêu chính" là chỉ người sinh dưới thời Trung Quốc đổi mới, sinh dưới lá cờ đỏ, không bị ảnh hưởng của tư tưởng cũ. Dưới thời cách mạng văn hóa, những thuật ngữ chính trị này được dùng rất phổ biến, có bao nhiêu người bị quy kết là "xuất thân không tốt". Bây giờ "căn hồng miêu chính" bị coi là một thuyết pháp sai lầm không còn lưu hành nữa.

Ôn Nhiên dịu dàng dỗ bé con: "Anh chơi với con nhiều lần lắm rồi đó, con lại chẳng chơi với ba gì cả."

"Không, không." Chân nhỏ của Náo Náo đạp loạn, là bộ dạng con không muốn nghe, con không muốn nghe.

Bé con còn chưa đầy hai tuổi, có nói cũng không hiểu đạo lý, tính tình cố chấp, sẽ lại quậy Phiền Phiền.

Ôn Nhiên kiên quyết không dung túng cho bé con: "Con như thế là không ngoan, ba sẽ không đưa con đi chơi nữa."

Náo Náo thấy không thể làm loạn được, miệng nhỏ trề ra, bắt đầu lộ ra sự tủi thân, trước khi bé con kịp khóc Ôn Nhiên nghiêm túc nói: "Không được khóc! Khóc cũng vô dụng."

"..." Náo Náo muốn khóc không khóc được, cái miệng lại càng trề ra dài hơn, bé con quay đầu vùi vào trong lòng Phiền Phiền, yếu ớt lên án, "Ba ba hư."

Đúng là đổi trắng thay đen mà, Ôn Nhiên vừa bó tay lại vừa thấy buồn cười, cái thằng nhóc này, chẳng đáng yêu tí nào cả!

Phiền Phiền bất đắc dĩ xoa xoa đầu em trai: "Rõ ràng là ba đã dỗ em mà."

Náo Náo dụi dụi trong lòng anh trai, có nói đạo lý kiểu này thằng bé cũng không hiểu, cảm thấy tủi thân thì liền lên án với người thân cận bên mình.

"Anh kể cho em nghe truyện cổ tích nhé, được không?"

Náo Náo lập tức không còn tủi thân nữa, kéo cánh tay nhỏ của Phiền Phiền, ngọt giọng đáp: "Vâng."

Nói rồi, còn quay lại liếc nhìn Ôn Nhiên một cái, thấy ba nhỏ vẫn còn nhìn mình, thì bé con 'hứ' một tiếng rồi mới lại quay đầu đi.

Ôn Nhiên: "...."

Nhãi con này, thật sự cho là ba không trị được mày hả!

Người một nhà cứ như thế cãi nhau cho tới tận lúc đến dưới lầu nhà Hạ Diệp. Hạ Diệp đã chờ sẵn ở dưới, chờ cùng còn có con trai cậu ấy – Tiểu Xíu Mại năm tuổi.

Về phần tại sao lại gọi thằng bé là Xíu Mại, thì đâu nghe đồn lúc Hạ Diệp mang thai cực kì thích ăn xíu mại của cửa hàng bánh bao bán phía dưới công ty cậu ấy, có đôi khi là ngày cuối tuần Lương Duy cũng phải dậy từ sáng sớm đi xe tới để mua về cho Hạ Diệp ăn.

Bởi thế nên mới gọi bé con là Xíu Mại.

Cùng một thế giới, đều hại các ba ba.

Tiểu Xíu Mại lớn lên không giống Hạ Diệp cũng chẳng giống Lương Duy, một mình một kiểu, thế nhưng giá trị nhan sắc vẫn rất nghịch thiên như trước. Ôn Nhiên vừa xuống xe đã thấy Xíu Mại, liền nói với bé: "Tiểu Xíu Mại, chúc con sinh nhật vui vẻ nha."

"Con cảm ơn chú Ôn," Tiểu Xíu Mại ló đầu ngó cái xe, "Chú Ôn ơi, anh Phiền Phiền có tới không ạ?"

"Có tới đó con."

Ôn Nhiên ôm Náo Náo xuống, Phiền Phiền cũng xuống theo. Xíu Mại vừa thấy Phiền Phiền, liền hô to một tiếng, vui vẻ chạy ôm lấy cổ Phiền Phiền, hôn một cái thật mạnh lên má nhóc: "Anh Phiền Phiền!"

Phiền Phiền mang theo gánh nặng thần tượng: "..."

Hạ Diệp đang trò chuyện với Ôn Nhiên lại nhìn thấy con trai mình làm ra hành động không lễ phép, liền sầm mặt lại dạy dỗ: "Xíu Mại, có phải ba đã từng nói với con là không được tùy tiện hôn và ôm người khác đúng chưa?"

Tiểu Xíu Mại cãi: "Ba chỉ nói là không được hôn người ngoài, nhưng anh Phiền Phiền có phải người ngoài đâu."

Ôn Nhiên nghe thế thì liền trêu bé: "Vậy anh Phiền Phiền là ai?"

"Là người Xíu Mại thích ạ," Tiểu Xíu Mại khuôn mặt tự hào nói, "Cha con thích ba con, sẽ hôn ba con, đúng nhỉ anh Phiền Phiền?"

Phiền Phiền nghiêm túc gật đầu, biểu thị tán thành.

Ôn Nhiên, Hạ Diệp: "..."

Đồng ngôn vô kỵ.

Náo Náo vẫn còn sợ người lạ, vừa thấy Hạ Diệp và Tiểu Xíu Mại, liền có hơi sợ, bé con ôm chặt lấy chân Ôn Nhiên, tội nghiệp ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Ba ơi, bế."

Ây dô, còn biết yêu cầu đòi bế nữa, Ôn Nhiên cố tình không bế bé lên: "Không phải mới nãy con còn bảo ba hư sao, thế nào giờ lại muốn ba bế rồi?"

Náo Náo không nghe lời cậu nói, tiếp tục ôm đùi ba làm nũng: "Bế, bế."

Hạ Diệp ngồi xổm xuống: "Để chú bế con nhé được không?"

Náo Náo do do dự dự nhìn chú có gương mặt trẻ con hồi lâu, mới dùng giọng nói dường như rất không nguyện ý lắm đáp: "Dạ vâng."

Cái giọng nói làm cả hai người họ đều bị chọc cười, Hạ Diệp bế Náo Náo lên, rồi gọi hai đứa trẻ đang không biết đang thì thầm to nhỏ gì với nhau ở bên cạnh: "Đi nào, lên nhà thôi."

Trong nhà, Lương Duy đang tự mình chuẩn bị bữa trưa. Thầy Lương chính là người chồng tốt điển hình, từ sau khi cưới Hạ Diệp chuyên đi ăn hàng về, tài nghệ nấu nướng lại càng tiến bộ. Bọn họ vừa mới vào tới nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức hấp dẫn bay ra từ trong bếp.

"Thơm quá." Náo Náo ngửi được mùi thơm, là người đầu tiên nói.

Xíu Mại ngay tức khắc đã tự hào lĩnh công: "Cha của anh nấu đó."

Phiền Phiền nói: "Cha của em lợi hại thật đó."

Xíu Mại hỏi: "Ba anh có nấu cơm cho anh không?"

"Ba nhỏ thì có, nhưng ba lớn của anh thì không," Phiền Phiền không khách khí mà vạch trần luôn nội tình của ông ba Thẩm nhà mình, "Ba lớn của anh nấu vừa xấu vừa khó ăn."

Náo Náo như vẹt nhại ngay phía sau: "Khó ăn~"

Hạ Diệp cười không ngừng nổi, nói với Ôn Nhiên: "Cậu đây là nuôi bộ độ tấu hài đó hở."

Ôn Nhiên: "Cậu cũng sinh thêm đứa nữa đi."

"Cho tôi xin, sinh con khổ cực lắm, vào đi, đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà ngồi."

Xíu Mại dẫn Phiền Phiền, Náo Náo đi xem đồ chơi của mình. Sau khi Lương Duy và Hạ Diệp kết hôn, họ liền đổi sang căn nhà có ba phòng ngủ, rộng rãi thoải mái hơn, giờ ba nhóc con nghịch ngợm chạy tới chạy lui thì cũng không có vẻ bị chật hẹp. Ôn Nhiên cũng không quản mấy đứa nữa, để bọn trẻ tự chơi.

Sinh nhật lần này của Xíu Mại, Hạ Diệp chỉ mời mấy người bạn cùng phòng kí túc ngày trước, không mời người ngoài, tính làm một cuộc tụ tập nho nhỏ cho các gia đình. Từ lúc bọn họ có gia đình riêng, thì số lần bốn người tụ tập chung với nhau càng ít đi, cho nên mới nhân dịp này tụ họp một chút.

Không bao lâu sau, Trang Tráng Tráng cũng dẫn con tới, vốn dĩ vợ của cậu ta cũng định tới, nhưng nghe nói bọn họ toàn là nam, lại đều là bạn cùng phòng, cho nên không tới tham gia nữa, chỉ có Trang Tráng Tráng cùng con gái tới mà thôi.

Con gái của Trang Tráng Tráng tên là Trang Tư Kỳ (*), nhũ danh Kỳ Kỳ, còn chưa đầy năm tuổi, lớn lên rất giọng mẹ, mắt to môi nhỏ chúm chím, lại mặc một chiếc váy rất xinh, đáng yêu đến nỗi làm tâm can mọi người đều run lên.

(*) Thực ra ở chính truyện thì tên thật của Trang Tráng Tráng là Từ Trang Trang, còn tên Trang Tráng Tráng là tên nick Wechat =)) xong chắc tác giả cũng quên luôn tên thật của ông này thế là thành Trang Tráng Tráng cmnl :v

Ở đây toàn là sinh con trai, tự nhiên lại gặp được một công chúa nhỏ thế này, đều hận không thể biến thành ông chú kì lạ (*) mà ôm cô bé.

(*) Nguyên gốc là '怪蜀黍' ý chỉ mấy ông chú biến thái thích các bé Loli nha.

Không khéo chính là, tuy Kỳ Kỳ còn nhỏ như thế, nhưng cũng là fan của Ôn Nhiên, vì vậy Ôn Nhiên gần quan thì được ban lộc (*), là người đầu tiên được bế công chúa nhỏ.

(*) Gốc là '近水楼台先得月' Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt – jìn shuǐ lóu tái xiān dé yuè (ở lầu gần nước nhìn thấy ánh trăng đầu tiên). Xuất phát từ một bài thơ có ý chỉ ở gần người giàu có quyền thế/ sự vật thuận lợi thì là người đầu tiên được hưởng lợi ích. Điển tích này về ông Phạm Trọng Yêm, làm quan to nhiều việc lớn, nên quên mất cất nhắc một số người kề cận thân thiết. Một người khác bèn viết một bài thơ, trong đó có câu trên, để oán trách là mình không được kề cận nên bị quên mất rồi. Phạm Trọng Yêm đọc xong, có thăng chức cho ông này. (Theo page Tiếng Trung Thương mại)

"Chú Ôn, chú diễn làm anh Vô Ưu rất đẹp trai ạ." Kỳ Kỳ được Ôn Nhiên bế, mắt liền lấp lánh nhìn cậu, trong mắt tràn đầy sự sùng bái.

Có thể được một cô bé đáng yêu như vậy thích mình, Ôn Nhiên đương nhiên là vừa tự hào vừa vui vẻ: "Cảm ơn Kỳ Kỳ đã thích, Kỳ Kỳ cũng rất xinh đẹp."

Được thần tượng khen xinh đẹp, Kỳ Kỳ lập tức xấu hổ, mặt đỏ bừng nói: "Chú Ôn ơi, con có thể thơm chú không ạ?"

Chuyện này... Ôn Nhiên liếc nhìn Trang Tráng Tráng, sau khi cậu ta biểu thị bản thân không có ý kiến gì, Ôn Nhiên liền để Kỳ Kỳ hôn lên má mình một cái.

Kỳ Kỳ được hôn thần tượng rồi thì đặc biệt hài lòng, cứ dựa ở trong lòng Ôn Nhiên lưu luyến không muốn xuống.

Hạ Diệp đứng một bên trào lên chua xót, cậu cũng... thật sự muốn được bế tiểu Loli, nhưng mà tiểu Loli giờ đang được trò chuyện với thần tượng nên rất sung sướng, căn bản là không chú ý tới vị chú còn lại.

"Cậu mới đúng là người thắng trong cuộc sống này đó." Hạ Diệp nói với Trang Tráng Tráng.

Trang Tráng Tráng lại không tim không phổi cười cười, đáp: "Đều giống nhau cả mà, con trai con gái gì đều là con, nuôi con gái lớn rồi còn phải cho vàng cho tiền đó."

Hạ Diệp lại càng buồn rầu, cậu cũng muốn cho tiền cho vàng đây.

Lúc này, Lương Duy từ phòng bếp đi ra, thấy vẻ mặt của Hạ Diệp buồn rầu, anh liền đi tới hôn cậu một cái: "Em sao vậy, chau mày chau mặt vào thế."

"Em muốn có con gái!"

Lương Duy giật mình, lại nhìn thấy Kỳ Kỳ đang được Ôn Nhiên bế trong lòng, ngay lập tức liền hiểu ra, giọng đầy cưng chiều nói: "Để cuối tuần anh đón con gái của dì sang đây ở vài ngày nhé, bọn họ cũng vừa đúng lúc đang bận không thể trông con."

______ Tiểu Loli của dì nhà Lương Duy cũng rất dễ thương rất đáng yêu, chỉ là cô bé cực kì thích khóc thích quấy, vô cùng khó hầu hạ, phỏng chừng đưa cô bé về chưa tới hai ngày, cái ý nghĩ muốn có con gái của Hạ Diệp đã triệt để mất tích luôn ấy chứ.

Đương nhiên, Hạ Diệp cũng không hề biết là Lương Duy đang đào hố cho mình, còn cao hứng mà hôn Lương Duy một cái: "Anh yêu anh là tốt nhất."

Trang Tráng Tráng: "Mù mắt chó."

Ôn Nhiên: "Mắt chó mù."

Ăn cơm trưa xong thì tổ chức sinh nhật, buổi chiều mấy ông ba lại đưa bọn trẻ đi ra công viên trò chơi chơi, mấy ông đàn ông còn vì chuyện mấy đứa trẻ mà tranh luận với nhau cả nửa buổi chiều. Đợi đến lúc bọn nhỏ chơi tới mệt, thì cũng vừa đúng lúc Thẩm Minh Xuyên kết thúc công việc, tới đón ba con Ôn Nhiên về.

Chào tạm biệt Hạ Diệp và Trang Tráng Tráng, Thẩm Minh Xuyên bế Náo Náo chơi mệt đã ngủ thiếp đi, Ôn Nhiên thì dắt tay Phiền Phiền cùng đi tới chỗ đỗ xe. Không tìm được chỗ đỗ xe nào tốt xung quanh đó, nên chỗ Thẩm Minh Xuyên đỗ có hơi xa.

Vốn dĩ Phiền Phiền không muốn dắt tay, Tiểu Phiền Phiền trên lưng còn gánh nặng thần tượng cảm thấy rằng cái hành động dắt tay là rất không phù hợp với hình tượng 'Cool ngầu bá đạo' của nhóc, kiên quyết muốn tự đi một mình, lại bị ba nhỏ lấy lý do sợ nhóc con lạc nên đã gạt bỏ ngay.

Ở đây dòng người đông đúc, không nắm tay bé con thì sẽ rất dễ chen lấn rồi lạc mất.

Ôn Nhiên thấy Phiền Phiền có chút không tình nguyện, thì cười nói: "Không phải nói Hội chứng Trung Nhị đều là hơn mười mấy tuổi sao, thế nào mà Phiền Phiền mới bảy tuổi đã bắt đầu Trung Nhị rồi.

(*) Gốc là '中二时期' – Hội chứng Trung Nhị. Là cách viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō (中学生2年病; trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là "bệnh của học sinh trung học năm 2". Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi. Hay chính là tuổi dậy thì như cách Việt Nam mình hay gọi.

Thẩm Minh Xuyên đổi bên tay bế Náo Náo, đừng thấy Náo Náo còn chưa đến hai tuổi mà coi thường nhé, cũng nặng phết đấy. Hắn nghe Ôn Nhiên nói, liền đáp: "Có lẽ là vì đặc biệt nhị (*) chăng."

(*) Ý chỉ là ngốc nghếch.

"Ba mới nhị ý." Phiền Phiền phản bác lại hắn.

"Ai dô, ngay cả ba con mà con cũng dám cãi cơ đấy, định làm phản hả?" Thẩm Minh Xuyên thấy cực kì mới mẻ mà nâng giọng cao hơn nói.

Quả nhiên là Phiền Phiền có hơi sợ, liền nhỏ giọng nói cái câu khi bị bức ép mà nhóc mới học được trên TV dạo gần đây: "Chỉ cho phép quan viên phóng hỏa, lại không cho bách tính đốt đèn."

Ôn Nhiên và Thẩm Minh Xuyên nhìn nhau phì cười, cái thằng nhóc yêu quái này.

Đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng dòng người cũng thưa bớt, đột nhiên Ôn Nhiên chỉ vào một khu phố, hỏi: "Anh còn nhớ nơi này không?"

"Gì cơ?" Thẩm Minh Xuyên nghi hoặc nhìn sang phía Ôn Nhiên chỉ, hiển nhiên là Thẩm tổng là người hay quên, nên đã quên sạch cả.

"Đó là nơi mà bọn mình lần đầu tiên gặp nhau đó."

Thẩm Minh Xuyên ngớ ra.

Ký ức về khu phố này lại khắc sâu trong trí nhớ của Ôn Nhiên, bởi văn phòng thuộc công ty đại diện cũ của cậu tọa lạc ở khu phố ấy, mặc dù bây giờ đã vật đổi sao dời từ lâu, nhưng nơi này vẫn như thế không thay đổi gì cả.

Khi đó, cậu đắc tội với Đàm Hoài, bị công ty đóng băng hoạt động, không được nhận bất kì một bộ phim nào, ngay cả diễn vai xác chết thì cũng không muốn loại như cậu. Vừa tuyệt vọng lại vừa tức giận, Ôn Nhiên liền tới công ty muốn tìm cấp cao hơn để tranh luận.

Nhưng với thân phận của cậu, đừng nói đến các cấp cao, ngay cả một quản lý cũng chả gặp được. Cậu ngồi ngốc ở trong công ty suốt một ngày, thật vật vả mới chờ được một vị lãnh đạo, còn chưa kịp khiếu nại rằng trên lưng mình đeo một án oan, thì cậu đã bị cái tên lãnh đạo không phân tốt xấu đó mắng xối xả một trận.

Vừa đáng thương lại vừa bất lực.

Cậu nản lòng thoái chí đi ra khỏi tòa nhà công ty, liền bị một người hào kiệt bước từ trên chiếc xe đỗ ngoài cửa ngăn lại. Ôn Nhiên tự thấy mình không phải người nhan khống, nhưng nhìn người đàn ông mặc áo trắng quần đen, khí tràng mạnh mẽ, thì vẫn bị kinh diễm một chút. Cái cảnh người nọ dưới ánh hoàng hôn vươn tay mình tới, giọng nói lạnh lùng nói một câu 'Xin chào', đã in thật sâu trong trí nhớ của cậu.

Giờ đây, thoáng cái đã mười năm trôi qua, vậy mà cảnh tượng ấy vẫn cứ hiện lên rõ ràng như thế.

Mà người trước mặt cậu, vẫn trước sau như một, chỉ là khuôn mặt đã bớt đi sự lạnh lùng, nhiều hơn sự chín chắn và ôn hòa.

Thẩm Minh Xuyên được cậu nhắc nhở thì cũng đã nhớ ra, hắn nghĩ lại một chút về cảnh tượng hôm ấy, rồi nói: "Năm đó nói thế nào thì anh cũng là xe sang người soái, tại sao lại bị em coi là kẻ lừa gạt vậy?"

"Có lẽ là vì em đã tuyệt vọng quá lâu, cũng không biết may mắn sinh ra có dạng gì, vẫn luôn ôm sự thù hận đối với thế giới này chăng?" Ôn Nhiên nghĩ lại lúc đó, thật ra cậu đã không còn nhớ được lúc ấy mình nghĩ gì nữa rồi.

Cái khoảng thời gian có thể nói là không vui mà Ôn Nhiên từng trải qua kia, cậu rất ít khi nhắc đến nó với hắn. Cứ nghĩ về tình cảnh khi đó, trong lòng Thẩm Minh Xuyên tràn ngập sự đau xót, hắn nắm lấy tay cậu.

Ôn Nhiên cũng nắm thật chặt tay Thẩm Minh Xuyên, nhìn hắn một cái, cười nói: "Đều đã qua lâu rồi, đoạn ký ức đó đã sớm bị tháng năm lau đi sạch sẽ cả, nếu không gặp được anh, hiện tại cũng không biết em còn đang lăn lộn ở trong cái xó nào."

"Nếu không gặp được em, nói không chừng hiện tại anh vẫn còn là ông già giương cờ hiệu độc thân phản đối kết hôn đấy." Thẩm Minh Xuyên đáp.

Nói đến đây, hai người lại nhìn nhau cười.

Phiền Phiền ở bên cạnh nghe hai ông ba nhà mình thả thính nhau tới buồn nôn chết đi được, cả người nổi đầy da gà.

Nhưng mà nhóc cũng không dám nói gì đâu, nhóc sợ mình sẽ lại bị dạy dỗ một trận mất.

Toàn Văn Hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com