Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Chương 77: Phiên ngoại (7) - CP Phụ: Thầy Lương luôn thích ghét tôi (Hạ)



Editor – Beta: Min

Chương 77: Phiên ngoại (7) – CP Phụ: Thầy Lương luôn thích ghét tôi (Hạ)

"Cậu chờ một chút đã." Hạ Diệp gọi Lương Duy đang xoay người rời đi.

Lương Duy dừng bước, khó hiểu nhìn cậu.

"Tôi..." Đối diện với ánh mắt của Lương Duy, một khoảnh khắc Hạ Diệp không thể sắp xếp câu cho tốt, ấp úng nửa ngày, cuối cùng dứt khoát hỏi thẳng, "Có phải cậu thích tôi không?"

"Thích cậu?" Lương Duy cười khẽ, bước hai bước trở về bên cạnh cậu, quan sát Hạ Diệp từ trên xuống dưới rồi đáp, "Những biểu hiện gần đây của cậu, tôi còn tưởng rằng là cậu thích tôi chứ?"

Hạ Diệp chột dạ chớp chớp mắt: "... Cậu đừng có điêu, tôi đang nói cậu cơ mà."

"Chẳng lẽ không đúng? Trăm phương nghìn kế tìm cơ hội để tiếp cận tôi, nhắn Wechat nói chuyện phiếm với tôi hàng ngày, lúc cậu theo đuổi mấy cô gái, chẳng phải đều là dùng chiêu này sao?"

"Tôi, tôi..." Hạ Diệp bị chặn họng không nói được lời nào, tại sao tình tiết mọi chuyện lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cậu vậy chứ!

"Thừa nhận thích tôi cũng không phải chuyện gì mất mặt," Lương Duy vỗ vai cậu, "Nói không chừng tôi còn sẽ cho cậu cơ hội được một lần thích tôi."

Hạ Diệp bị phản công thì thở phì phò: "Cút, lão tử là thẳng nam."

Lương Duy buông tay: "Vậy thì không có cách nào cả, về sớm một chút đi."

Nói rồi, Lương Duy tự đi về phía xe của mình, bọn họ không cùng đường, vì vậy đều là tự mình lái xe tới.

Cứ như vậy sao?!

Trong lúc nhất thời Hạ Diệp đã bị Lương Duy chỉnh cho ngơ ngác, đồng thời còn có hơi uất ức, cậu cảm thấy ở trong chuyện này mình chính là một tên thiếu gia đặc biệt ngu xuẩn, chỉ vì người ta hôn mình một cái, mà làm ra nhiều việc như vậy, quan trọng là cái vị hôn trộm kia còn bày ra vẻ mặt cực kì vô tội.

Chẳng lẽ thật sự là do cậu tự mình đa tình sao.

Hay có lẽ, Lương Duy đang trêu đùa cậu?

Trêu đùa? Cmn, đúng rồi, tại sao cậu lại không nghĩ ra cái này!

Giả như tối hôm đó Lương Duy đã nhìn ra là cậu chỉ mượn cái cớ là say để giả bộ ngủ, tên ấy vốn đã khó chịu với cậu, nhưng lại không thể đánh được, bởi vậy mới tìm một thủ đoạn thấp hèn thế để đối phó với cậu, hôn cậu một cái, để cậu hiểu lầm rằng tên ấy thích mình.

Sau đó cậu liền thật sự ngoan ngoãn mà chui vào bẫy của người ta, còn làm ra một loạt những việc đáng xấu hổ, Lương Duy ngoài mặt thì không biểu hiện gì, kỳ thực là đã lén lút nhìn cậu làm không biết bao nhiêu chuyện nực cười.

Vừa nghĩ thông như thế, trong lúc nhất thời, vì sự tức giận xen lẫn với vài phần uất ức khó diễn tả được đồng loạt cùng xông thẳng lên đại não, Hạ Diệp chạy ngay tới trước xe của Lương Duy. Anh lúc này đang đánh xe ra, may là không quá nhanh, nên phản ứng lại kịp, vừa thấy Hạ Diệp đột nhiên xông ra thì cũng đúng lúc phanh xe lại.

Anh mở cửa bước xuống, cảm thấy có chút hốt hoảng: "Cậu điên rồi có phải không thế hả! Không biết như vậy là rất nguy hiểm... Ưm?!"

Hạ Diệp không quan tâm, cậu dùng môi mình chặn lại lời người kia, hung hăng ép Lương Duy phải hôn môi với mình trong một chốc, rồi mới buông ra, vẻ mặt đầy khiêu khích nói với anh: "Đúng thế đó, tôi thích cậu, cậu có muốn hẹn hò với tôi không?"

Lương Duy đột nhiên nắm tay lại thật chặt.

Nhịn lâu như vậy, rốt cuộc cá cũng tự động mắc câu sao?

"Không đồng ý cũng không sao," Ngay sau đó Hạ Diệp nói, "Cho dù đó là cậu, thì tôi cũng quyết tâm rồi."

Không phải là muốn trêu đùa cậu sao, vậy thì phải để cho tên này biết thế nào gọi là không thể ném được miếng cao dán chó.

Nói xong, Hạ Diệp đi sang bên ghế phụ của xe Lương Duy, mở cửa ngồi vào đó, một bộ dạng rất vô liêm sỉ.

Tuy rằng Lương Duy vẫn luôn nắm được quyền chủ động, nhưng bước ngoặt này cũng tới hơi nhanh quá, tạm thời anh vẫn chưa phản ứng lại kịp.

Thế nhưng, cái câu nói theo đuổi anh của Hạ Diệp, lại làm cho toàn bộ máu trong tim Lương Duy không nhịn được mà sôi trào, mặc dù anh biết trong lời Hạ Diệp nói khẳng định là có thêm cả nhân tố bị kích thích, mới có thể vì xung động mà nói ra những lời này.

Thế nhưng, nếu như em đã nói vậy, tôi sẽ không buông tay.

Nghĩ tới đó, Lương Duy lại khe khẽ cười, cũng mở cửa ngồi vào trong xe.

"Cậu muốn đi đâu?" Lương Duy cài đai an toàn vào rồi hỏi.

Tại sao hắn ta lại bình tĩnh như vậy! Hạ Diệp lại càng cáu hơn, cậu thở phì phò đáp: "Tới nhà cậu!"

"...."

Lương Duy hoài nghi rằng giờ anh đưa cậu về nhà mình, Hạ Diệp có thể vì xung động cùng lăn giường với anh, tuy rằng anh đã tưởng tượng ra cảnh đấy ở trong đầu không biết bao nhiêu lần, thế nhưng anh vẫn muốn thả dây dài để bắt cá lớn.

Phải bình tĩnh.

Cuối cùng Lương Duy lấy lý do thân thể vẫn còn khó chịu, liền đưa Hạ Diệp tới chỗ gần đó để ăn cơm, rồi đi dạo xung quanh một chút, tâm tình của Hạ Diệp mới dần dần bình ổn.

Lương Duy đưa cậu về.

Hạ Diệp trở về nhà, đứng trong không gian riêng tư của bản thân, đầu óc rối tung lên mới chậm rãi tỉnh táo lại, nhớ lại việc mà mình đã làm buổi chiều, nhận thức muộn màng sinh ra sự xấu hổ.

Cậu là một thẳng nam, cứ coi như hôn môi đàn ông ở nơi đông người đi, lại còn tỏ vẻ bá đạo muốn quấn lấy người ta nữa, cmn quá là kích động rồi.

Nhưng mà cậu không hối hận.

Tuy rằng cậu nói mình chỉ thích nữ giới, nhưng đối với Lương Duy lại ngoài ý muốn không hề chán ghét, trong khoảnh khắc hôn anh thậm chí tim cậu còn đập như sấm, nếu dùng lời văn hoa mỹ để hình như thì cảm giác như tim đập thình thịch (*), cái cảm giác này, hình như chỉ từng có lúc còn là thời học sinh ngây ngô mà thôi.

(*) Gốc là '小鹿乱撞' ý chỉ cảm giác hồi hộp, tim đập nhanh.

Đây là trái tim thiếu nam... trong truyền thuyết?

Nam thì nam, thật vật vả mới tìm được đúng người hợp khẩu vị thì tại sao không nắm lấy cơ hội để thử xem, nói không chừng còn có thể mở ra cánh cửa thế giới mới.

Lúc này, chuông thông báo tin nhắn Wechat của cậu vang lên, là nhận được từ Lương Duy.

Lương Duy: Nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều.

Hừm! Thấy tin nhắn của Lương Duy, sự biệt nữu của Hạ Diệp lại trào dâng.

Hạ Diệp: Tôi không suy nghĩ nhiều, nhưng cậu phải suy nghĩ kĩ đó, tôi là làm thật đó, cậu đừng hòng mà lừa gạt tôi, là do cậu trêu chọc tôi trước, hứ!

Lương Duy thấy Hạ Diệp ngay lập tức nhắn lại, thì đầu ngón tay đều run lên.

Anh đã ảo tưởng ngày này biết bao nhiêu lần, nhưng cho tới bây giờ vẫn không hề nghĩ nó có thể thành sự thật, cảm giác hạnh phúc chen nhau xông tới, đồng thời lấp đầy nội tâm của anh, cái sự lo được lo mất cũng cùng nhau tràn ra, khiến anh sâu sắc lĩnh hội được tư vị ngũ vị tạp trần.

Cái anh sợ nhất, chính là Hạ Diệp chỉ nhất thời hứng khỏi, dù sao từ trước đến nay cậu vẫn chỉ thích nữ giới.

Anh thích Hạ Diệp, đã là chuyện bắt đầu từ thời đại học, người thiếu niên ấy, hào hoa phong nhã, nụ cười sạch sẽ, chỉ một chút thôi đã khuấy đảo nội tâm yên ả của Lương Duy.

Đáng tiếc Hạ Diệp là một thẳng nam chính cống, lúc đó ở trong trường cũng có con trai theo đuổi cậu, khi gặp được chuyện ấy, cậu liền không nể tình mà cự tuyệt, còn tuyên bố bản thân là thẳng nam sắt thép, đời này cũng sẽ không thể thích đàn ông, để những người con trai thích cậu đừng uổng phí tâm tư.

Vậy nên Lương Duy đã đem phần tâm tư này giấu kín trong lòng, như vậy mới có thể dùng thân phận bạn bè để đứng bên cậu.

Cho tới lúc tốt nghiệp, Hạ Diệp không hề do dự mà lựa chọn việc xuất ngoại, Lương Duy cũng triệt để chặt đứt phần tâm tư kia.

Chỉ là những năm tháng về sau, thỉnh thoảng gặp được một hai người có vẻ phù hợp, anh lại không thể tự chủ mà đem bọn họ so sánh với Hạ Diệp, rốt cuộc chẳng có ai cả, chẳng có ai có thể giống như Hạ Diệp, khiến anh có thể đặt người đó lên đầu tim mà yêu thương.

Lương Duy viết viết xóa xóa trên di động một hồi, cuối cùng anh chỉ nhắn lại một chữ: Ừm.

Hạ Diệp bị một chữ này làm tức tối đến mức thiếu chút nữa là gọi điện sang mắng anh.

Cứ như vậy gà bay chó sủa mà qua một đoạn thời gian.

Theo mùa xuân đến, khí trời dần dần nóng lên, kết quả là còn chưa được tắm trong gió xuân mấy ngày, thì một đợt rét tháng ba lại kéo tới, thành công quật ngã một đám nhân sĩ không thể chờ được đã cởi phăng quần áo mùa đông nặng chịch, trong đó bao gồm cả Hạ Diệp.

Hạ Diệp bị cảm như mèo con bị cắt mất móng, suy yếu nằm trên giường nhà mình, cơm cũng không muốn ăn, người không muốn động đậy, cả người vừa mỏi vừa đau.

Thân là bạn trai của cậu, Lương Duy sau khi tan lớp tiền chạy tới chăm sóc cho Hạ Diệp, còn mua một đống nguyên liệu để nấu cơm cho cậu.

Buông đồ xuống, rửa sạch tay, Lương Duy đi vào phòng nhìn Hạ Diệp, cậu đang nằm ở trên giường chơi điện thoại, hai tờ giấy ăn xoắn lại nhét ở trong mũi, có lẽ là vì nước mũi chảy quá lợi hại nên cậu muốn ngăn nó lại, trông vừa khôi hài vừa tức cười.

Cái thùng rác ở bên cạnh, đã sắp bị giấy ăn lấp đầy cả, có thể thấy được Hạ Diệp bị chảy nước mũi nhiều đến mức nào.

"Đã cảm khó chịu thì cậu đừng xem điện thoại nữa, tiêu hao năng lượng đó." Lương Duy rút điện thoại của cậu đặt sang một bên, lấy tay sờ trán lên trán cậu, "Không sốt."

Hạ Diệp vén chăn, mạnh mẽ ôm lấy eo Lương Duy: "Bảo bối, tôi thật sự khó chịu."

Bởi vì bị cảm nên nghẹt mũi, lúc Hạ Diệp nói còn mang theo giọng mũi nồng đậm, bộ dạng yếu ớt lúc nói chuyện như vậy, liền lộ ra cái vẻ khiến người ta đặc biệt muốn ôm cậu vào lòng mà xoa xoa.

Nhưng mà Lương Duy nhịn được, anh ngồi ở trên giường, để mặc cậu cứ như cún con quấn lấy mình. Anh rút mấy cái giấy ăn nhét ở trong mũi cậu ra, "Để tôi nấu cơm cho cậu ăn, ăn xong thì uống thuốc rồi ngủ một giấc, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."

"Tôi không muốn ăn."

"Không được, bụng rỗng..."

Lương Duy còn chưa nói hết câu, Hạ Diệp đã nhào về phía trước, nhìn anh nhe răng cười bảo: "Tôi muốn ăn cậu."

"..." Cái này phát triển hơi nhanh quá rồi, Lương Duy vội vàng đẩy cậu ra, không phải là anh không muốn chuyện ấy, mà là bây giờ Hạ Diệp đang bị bệnh, nghe đâu lần đầu làm ở phía sau xong thì rất dễ bị sốt, mà đang cảm đã đủ khó chịu lắm rồi, anh không nỡ để cậu phải chịu khổ thêm.

"Cậu đứng đắn chút đi."

Hạ Diệp không nghe theo cũng không bỏ qua: "Tôi muốn ăn bạn trai mình, sao lại là không đứng đắn."

"Ngoan, chờ, chờ cậu khỏi bệnh đã."

Hạ Diệp lại không quan tâm chỉ muốn hôn Lương Duy, còn chưa chạm được vào môi anh, nước mũi đã chảy xuống trước, thiếu chút nữa là chảy xuống cả người Lương Duy, Hạ Diệp nhanh chóng lấy tay che lại.

Lương Duy nhịn cười, anh lấy giấy ăn lau mũi cho cái người đang đỏ hết cả tai: "Đừng cố thể hiện, trước tiên nghỉ ngơi đã, sẽ làm xong nhanh thôi."

Hạ Diệp lấy chăn chùm kín người, vốn tưởng có thể đùa giỡn Lương Duy một chút, kết quả lại làm ra chuyện cực kì xấu hổ này, chẳng còn mặt mũi nhìn ai nữa.

Được chọn là bạn trai kiểu mẫu số một, thầy Lương lên được phòng khách xuống được phòng bếp, trong một tiếng đã làm ra ba món mặn một món canh, thịt viên sốt tương (1), đậu Hà Lan xào thịt (2), cà tím hấp tỏi (3), thêm cả món canh bồ câu hầm, vừa thanh đạm lại ngon, khiến cho Hạ Diệp vốn dĩ bày tỏ không muốn ăn uống gì lại ăn đến no căng.

Ăn cơm tối xong, Lương Duy liền giám sát Hạ Diệp uống thuốc cảm, hai người xem TV rồi xem phim một lúc, tới lúc thuốc cảm phát huy tác dụng, Hạ Diệp liền buồn ngủ, Lương Duy đỡ cậu về phòng còn chăm sóc đưa cậu đi ngủ.

Đợi Hạ Diệp nặng nề thiếp đi, Lương Duy ngồi bên giường ngắm nhìn cậu khi ngủ, anh cúi người hôn nhẹ một cái lên trán Hạ Diệp.

Tôi mong rằng khi sự kích động này qua đi em sẽ không hối hận, bảo bối... của tôi.

Ngày hôm sau Hạ Diệp tỉnh dậy, cảm giác đầu vẫn nặng trĩu khó chịu như cũ, nhưng cái đống nước mũi sát phong cảnh thì không còn chảy nữa, cậu mở mắt ra, liền thấy có người đang ngủ ở ghế sofa nhỏ bên cạnh.

Lương Duy tay chân dài, lại làm ổ trên cái ghế sofa nhỏ như thế, có vẻ như đã đặc biệt để cái thân già của anh phải chịu ấm ức rồi, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt, vừa nhìn là biết hậu quả của việc đêm qua không được nghỉ ngơi tốt.

Anh đã ở đây chăm sóc cho cậu cả đêm sao?

Ý thức được điểm này Hạ Diệp nhất thời vừa mừng vừa sợ, đồng thời còn có chút tâm tư đắc ý dạt dào, hừm hừm! Thế mà vẫn còn giả bộ không thích mình!

Hạ Diệp quay người đối diện với Lương Duy, thế nhưng chỉ một động tĩnh nhỏ như vậy cũng có thể đánh thức được Lương Duy đang ngủ không sâu giấc dậy. Lương Duy theo thường lệ đưa tay qua sờ trán cậu, thấy không sốt mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu ở đây trông cả đêm à?" Hạ Diệp nắm lấy tay anh, hỏi.

Lương Duy liền đáp: "Cả đêm cậu toàn đạp chăn, tôi không trông chừng thì sợ là hôm nay cậu đã đông lạnh thành cái thây khô rồi."

Hiện tại đã không còn bật hệ thống sưởi, nhiệt độ ở trong phòng so với lúc mùa đông có tuyết rơi thì lạnh hơn một chút.

Hạ Diệp: "..."

Cậu cmn không thể có chút lãng mạn nào được à!

Vài phút bị vả mặt từ sáng sớm làm Hạ Diệp có hơi bực, cậu liều mạng kéo tay Lương Duy xuống để anh nằm lên giường, sau đó cậu xoay người đè lên. Hạ Diệp nhìn thẳng vào mắt Lương Duy hỏi: "Cậu đã từng làm với đàn ông rồi à?"

Lương Duy có hơi sửng sốt, có lẽ là bị chấn kinh vì Hạ Diệp lại mở ra vấn đề này, dưới ánh mắt lành lạnh của Hạ Diệp, anh lắc đầu.

"Thật là đúng lúc, tôi cũng chưa từng," Hạ Diệp đưa tay ra cởi quần áo của anh, "Nhưng mà, rất nhanh chúng ta đều sẽ có thôi."

Tay của Lương Duy chợt nắm chặt lấy ga giường.

Hạ . thẳng nam . Diệp ngắm nhìn giương mặt tuấn tú của Lương Duy, lại còn bị cậu cởi quần áo, lộ ra da thịt, xúc cảm... Mặc dù không mềm mại như con gái, nhưng lại có một loại yếu tố khiến người ta phải xao động.

Hạ Diệp bị cái sự não bổ của mình là cả người khô nóng, nhịn không được nuốt nước bọt một cái, nhìn Lương Duy nói: "Cậu không cự tuyệt tôi coi như là cậu đồng ý đấy nhé."

Được người mà mình thích đã nhiều năm luôn phải cất giữ tình cảm ở trong tim đối đãi như thế, cho dù sự nhẫn nại của Lương Duy có tốt, thì giờ muốn khắc chế cũng không nổi, ngoài miệng lại không có chút thành thật nào mà từ chối: "Thân thể cậu còn chưa khỏe..."

"Vận động giúp ra mồ hôi." Hạ Diệp cúi xuống hôn anh.

Sự tình đã phát triển tới bước này, Lương Duy cũng không muốn nhịn, anh đưa tay lên ôm lấy Hạ Diệp, mặc cho cậu hôn mình, ở trên người mình mà quạt gió thổi lửa, có những lúc chìm đắm sâu trong tình dục, từ miệng còn khó nhịn được mà phát ra một hai tiếng rên rỉ, vô cùng gợi cảm, lại ghẹo người.

Cho tới lúc tay Hạ Diệp thăm dò tới phía sau của anh.

Lương Duy bắt lấy tay cậu, ánh mắt sáng rực nhìn Hạ Diệp, giọng nói khàn khàn: "Ai nói với cậu là tôi sẽ nằm dưới?"

"Nhìn cậu thì cậu chính là kiểu nhược thụ yếu ớt mỏng manh... Này!"

Lương Duy xoay người lại đè lên cậu, hôn lên môi cậu một cái: "Ngoan."

Ngoan cái em gái cậu ấy! Hạ Diệp muốn phản kháng, đáng tiếc là cậu đang bị cảm, thân thể không khỏe mạnh có thể đánh trả lại được như lúc thường, Lương Duy giờ chiếm được ưu thế về cả thân hình và khí lực, anh dứt khoát đem cậu xử ngay tại chỗ.

Buổi sáng hôm nay đã định trước là không phải một buổi sáng an bình rồi.

Xong việc, Hạ Diệp xoa hoa cúc nhỏ đang đau rát của mình, oang oanh tố cáo: "Đồ cầm thú!"

Tên cầm thú ấy đè lên cậu rồi hôn một cái: "Lần sau anh sẽ ôn nhu hơn."

Tuy rằng mọi chuyện xảy ra có hơi hơi chênh lệch so với mong muốn, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn sung sướng, Hạ Diệp quyết định tha cho anh.

Hai người trải qua một cuộc sống không biết xấu hổ chút nào, Hạ Diệp liền cuốn mấy bộ quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt hằng ngày dọn vào ở nhà của Lương Duy, đươc ăn thức ăn của anh, ở nhà của anh, còn được (bị) ngủ (ăn) với anh, tạm thời cảm thấy sinh hoạt thoải mái vô cùng.

Thời tiết càng ngày càng nóng, đảo mắt đã tới nghỉ hè.

Nghỉ hè hằng năm, trường của Lương Duy đều cử giảng viên đi học tập thực tiễn, năm nay cũng không phải ngoại lệ, Lương Duy cũng nằm trong danh sách ấy, phải đi sang tỉnh khác học tới tận nửa tháng, Hạ Diệp đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt nên lưu luyến anh, muốn được đi cùng.

Nhưng gần đây tinh thần Hạ Diệp quá sa sút, quá mức lười biếng, nên bị anh trai theo dõi, nếu cậu đi lâu như vậy thì đầu sẽ bị gọt thành quả bóng rổ mất, chỉ có thể từ bỏ ý định.

Sáng sớm hôm nay, Hạ Diệp tới công ty, cậu theo thường lệ mua bữa sáng ở quán dưới lầu, ở dưới công ty của bọn họ có quán bán bánh bao ăn sáng, vỏ mỏng nhiều nhân lại rất to, quan trọng là nhân bánh được làm cực kì thơm ngon, Hạ Diệp thích nhất là bánh bao thịt nhà họ, cùng với bánh xíu mại nhân củ cải trắng xào ớt chưng, mỗi loại mua một cái, mua thêm một cốc sữa đậu nành, toàn bộ buổi sáng không phải quá hoàn mỹ sao.

Nhưng hôm nay, đối diện với cái bánh bao đang tỏa ra khí nóng kia, Hạ Diệp không muốn ăn một chút nào, ăn hai cái xíu mại thôi đã cảm thấy ngấy, còn hơi buồn nôn.

Chẳng lẽ là vì ăn nhiều quá nên vật cực tất phản (*) à?

(*) Vật cực tất phản '物极必反': Sự vật, sự việc khi phát triển tới cực điểm thì chuyển hóa theo hướng ngược lại.

Hạ Diệp cũng không để trong lòng, buổi sáng uống qua loa hai ngụm sữa đậu nành là liền ứng phó được, thế nhưng tới trưa, rõ ràng là cậu đã đói bụng tới nỗi cảm thấy bản thân có thể ăn hết cả một con bò, nhưng nhìn phần cơm trưa, Hạ Diệp vừa ăn mấy miếng đã phải vọt tới bồn rửa tay nôn ọe nửa ngày.

Đồng nghiệp cùng đi ăn cơm chung với cậu bước tới quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ Tiểu Diệp, cơ thể khó chịu à?"

"Không, chắc là vì trời nóng quá thôi."

"Ồ, có thể là vì nhiều dầu mỡ quá, có muốn tôi lấy đồ gì đó thanh đạm hơn cho cậu không?" Đồng nghiệp quan tâm hỏi, "Cậu muốn ăn cái gì?"

"Tôi... Tôi muốn ăn đồ chua, cậu xem giúp tôi xem có không nhé."

Vị đồng nghiệp nhìn cậu một cái sâu xa, rồi liền chạy đi, lát sau người đó quay lại mang theo canh chua thịt bò (4) và cải thảo muối chua (5). Thấy thần sắc của Hạ Diệp có chút ủ rũ, người đó nhắc nhở cậu: "Ầy này, gần đây không phải là cậu có bạn trai sao, có khi nào... là trúng số rồi không?"

Lời của vị đồng nghiệp như đánh thức cậu tỉnh khỏi mộng, Hạ Diệp bỗng nhiên nắm chặt lấy đôi đũa trong tay, lúng túng cười: "Không, không xui xẻo vậy chứ."

Số lần bọn họ làm mà không đeo bao có lẽ là chỉ đếm được hết một bàn tay, sau đó sẽ lập tức rửa sạch sẽ, không phải chuyện nam giới có bầu là rất khó sao.

"Chuyện này khó nói lắm, cậu có muốn mua que thử thai để thử một chút không?"

Đồng nghiệp vừa nói như thế, Hạ Diệp cũng chẳng còn tâm tình nào mà ăn cơm nữa. Cậu lập tức chạy ra tiệm thuốc mua que thử thai, rồi đi về nhà giằng co nửa ngày, đều ra cùng một kết quả.

Hai vạch đỏ.

Cậu có...

Hạ Diệp nhất thời hoảng hốt. Cậu ở bên Lương Duy, nhưng không ôm ý nghĩ thiên trường địa cửu gì, cũng không phải là không có ý nghĩ ấy, nói một cách chính xác, hẳn là vì giờ khắc này tới quá nhanh, cậu không có cách nào tiếp thu nó cả.

Cậu tùy tâm tùy tính đã thành quen, nếu cứ qua loa đại khái thế này mà muốn cậu ở mãi bên một người, còn sinh con vì người đó, quả thực là rất đáng sợ.

Phải làm sao bây giờ, nếu như bị anh trai phát hiện ra, cậu sẽ bị đánh chết mất.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Diệp chính là muốn nói với Lương Duy, nhưng điện thoại vang lên hai tiếng, Lương Duy ở đầu bên kia lại tắt đi, ngay sau đó anh nhắn sang một tin: Anh đang nghe giảng, em có chuyện gì à?

Nghe giảng cái em gái anh ấy, trong nháy mắt, Hạ Diệp cảm thấy vô cùng tủi thân, chẳng hề muốn trả lời tin nhắn của anh một chút nào, thậm chí là còn muốn kéo anh vào danh sách đen.

Suy nghĩ một chút, cậu liền gọi cho cậu bạn thân Ôn Nhiên, dù sao đối với phương diện sinh con này Ôn Nhiên cũng có kinh nghiêm hơn cậu.

Nhưng Ôn Nhiên cũng không có cách nào cho cậu ý kiến xây dựng hơn được, chỉ nói đơn giản rằng nếu như cậu muốn bỏ cái thai, thì Ôn Nhiên sẽ sắp xếp giúp cậu, sẽ không để anh trai cậu phát hiện ra.

Hạ Diệp ngồi co lại dưới đất, trong phút chốc cảm thấy thế giới này thật u ám.

......

Sau khi Lương Duy không nghe một cuộc gọi của Hạ Diệp, lát sau liền phát hiện Hạ Diệp không để ý tới mình nữa, bất luận là anh nhắn tin hay gọi điện, thì đều như đá chìm đáy biển.

Lúc đầu anh còn tưởng rằng Hạ Diệp chỉ ngạo kiều, nhưng đến ngày thứ hai, ngày thứ ba cũng vẫn như thế, thì Lương Duy liền có chút hoảng sợ, nhưng anh đang ở bên ngoài, không nhìn thấy được cũng chẳng sờ được, chẳng còn cách nào khác anh phải gọi cho Trang Tráng Tráng đang ở thành phố B, nhờ cậu ấy giúp mình sang xem Hạ Diệp bị làm sao.

Trang Tráng Tráng tới thăm thì trả lời rằng Hạ Diệp rất bình thường, đồng thời còn hung hăng muốn bát quái chuyện của bọn họ một phen, Lương Duy chỉ nói bọn họ giờ đang ở cùng một chỗ, không giải thích gì thêm, anh càng lo lắng hơn về Hạ Diệp.

Vì sao đột nhiên lại trốn tránh anh, hay là nhiệt huyết hăng hái cuối cùng cũng qua đi, nghênh đón thời kỳ nguội lạnh sao?

Ý nghĩ này khiến Lương Duy như rơi vào hầm băng, trong khoảng thời gian này vẫn luôn cảm thấy quá hạnh phúc quá nồng nhiệt, khiến anh thậm chí quên mất rằng vốn dĩ Hạ Diệp thích nữ giới, cậu ở bên anh chẳng qua chỉ là ham muốn sự mới mẻ mà thôi.

Hoặc giả là, ngay từ đầu Hạ Diệp đã ôm tâm tư chơi đùa, dù sao anh vẫn luôn đối xử xa cách với cậu, nên đã kích phát dục vọng muốn chinh phục của Hạ Diệp, mới khiến cho Hạ Diệp cứ dính tới và chủ động như thế.

Nhận thức ấy khiến trái tim của Lương Duy như có dao cắt qua, anh căn bản chẳng còn tâm tư đâu để học hành gì nữa. Anh nói với trưởng đoàn rằng nhà mình có việc gấp, cần phải mau chóng bay về để giải quyết.

Xét thấy biểu hiện của Lương Duy vẫn luôn luôn vượt trội, lại cần cù thật thà biết vươn lên, trưởng đoàn không nói gì đã thả người, chỉ bảo rằng sau đó anh cần phải nộp một bản báo cáo lên.

Lương Duy tức tốc quay trở về thành phố B, hôm nay là ngày thường, Lương Duy về nhà vẫn chưa thấy Hạ Diệp nên liền tới công ty của cậu để chặn người.

Em gái lễ tân nhìn thấy một anh chàng ôn văn nho nhã lại đẹp trai tới tìm Hạ Diệp, thì liền cười hì hì giúp anh gọi điện thoại nội tuyến để thông báo. Hạ Diệp có lẽ không nghĩ tới đó là Lương Duy vẫn còn đang cần phải học thêm mấy ngày nữa ở tỉnh khác, cho nên không bao lâu sau đã xuống, nhưng ngay giây phút thấy Lương Duy, cậu liền quay người chạy mất.

"Tiểu Diệp, chờ đã." Lương Duy nhanh chóng chạy tới giữ cậu lại.

Hạ Diệp muốn hất tay anh ra, nhưng không có kết quả, liền lạnh mặt nói: "Anh làm cái gì vậy hả, lằng nhà lằng nhằng."

Lương Duy thấy bên lễ tân và bảo an đều đang nhìn về phía này liền nói: "Em muốn nói chuyện ở đây, hay chúng ta ra ngoài tìm một chỗ rồi nói."

"Tôi không có chuyện gì nói với anh hết, tôi còn phải làm việc, anh buông ra!"

"Em đừng làm loạn."

"Anh thấy tôi giống làm loạn à."

"..." Lương Duy thở dài, vẫn cầm tay cậu không buông, "Em đã suy nghĩ kĩ rồi đúng không?"

Hạ Diệp vừa thấy Lương Duy, không biết vì sao cả một bụng tức dồn lên, giờ nghe thấy câu anh nói là suy nghĩ kĩ rồi chẳng thể giải thích kia, trong lồng ngực lại càng tức.

"Tôi không cần phải suy nghĩ!"

"Đúng vậy, em không cần phải suy nghĩ," Lương Duy cười khổ một tiếng, "Dù sao thì em cũng đã tùy hứng thành quen, muốn thế nào thì liền làm thế ấy, chưa bao giờ cần phải cân nhắc cảm thụ của người khác.

Lời này chọc cho Hạ Diệp bùng nổ: "Ra là thế sao Lương Duy, ở trong lòng anh tôi là một đứa trẻ đã bị nuông chiều thành hư, tính tình ích kỉ cố tình thích gây sự đúng không?"

Bảo an thấy bọn họ cãi vã, liền do dự không biết có nên tới can ngăn hay không, nhưng một trong số họ lại là em của sếp lớn, vì sợ rước phiền toái vào người, nên vẫn cứ do do dự dự đứng ở đằng xa quan sát.

Lương Duy không nói gì cả, anh có cả ngàn vạn lời ở trong lòng muốn nói cùng với Hạ Diệp, nói cho cậu biết anh yêu cậu nhiều đến bao nhiêu, thích cậu lâu đến vậy, thì cho dù có cậu khuyết điểm to lớn nhường nào, thì người đang mang lăng kính tình yêu là anh đều cảm thấy tất cả những thứ đó đều biến thành ưu điểm hết.

Nhưng đối diện với gương mặt tràn ngập mỉa mai của Hạ Diệp, thiên ngôn vạn ngữ đều hội thành một câu: Dưa xanh hái không ngọt.

Anh rất hiểu Hạ Diệp, thế cho nên không cần dùng lời, cũng có thể nhìn thấu được nội tâm của cậu.

Coi như là dưa xanh hái không ngọt đi chăng nữa, anh cũng muốn làm một lần.

"Tiểu Diệp," Anh đổi thành dùng cả hai tay cầm lấy tay phải của Hạ Diệp, gần như hèn mọn mà nói rằng, "Cho anh thêm một cơ hội nữa, được không em?"

"....." Hạ Diệp không sao nhìn thấu được cái người một khắc trước còn đang chĩa mũi nhọn vào mình, mà một khắc sau đã bỗng nhiên trở thành... đáng thương như vậy, người đang phải chịu ấm ức không phải là cậu à, sao giờ lại thành anh ta chịu ấm ức rồi.

Lúc này, cậu từ khóe mắt chú ý thấy anh trai mình đang cùng mấy người khách bước vào công ty, thì lại càng hoảng sợ hơn, nhất thời chẳng quản nổi cái gì nữa, vội vàng kéo Lương Duy vào lối thoát hiểm ở bên cạnh.

Trong lối thoát hiểm chỉ có duy nhất một ngọn đèn, có vẻ hoang vắng tiêu điều, nói chuyện lớn tiếng một chút còn có tiếng vang, nhưng cũng là nơi tốt nhất để nói về chuyện yêu đương vụng trộm.

Ngay lúc Hạ Diệp vẫn còn đang để ý động tĩnh bên ngoài, thì Lương Duy lại đột nhiên ôm chặt lấy, gắt gao ôm cậu vào lòng, không cho Hạ Diệp giãy ra.

"Tiểu Diệp," Lương Duy ôm lấy cậu, ghé sát bên tai cậu nỉ non, "Tiểu Diệp, Diệp Diệp."

Có lẽ là vì điều kiện ở đây quá an tĩnh, hoặc là vì khí tức của trên người Lương Duy làm người khác an tâm, Hạ Diệp được anh ôm vào trong lòng, sự bực tức trong mình suốt mấy ngày nay dần dần dịu xuống bình ổn lại.

Một lúc lâu sau, cậu thở dài một tiếng, bảo: "Em có rồi."

Lương Duy nắm chặt lấy cánh tay cậu, gần như không dám tin vào tai mình: "Em nói gì cơ!"

"Em bé," Hạ Diệp xoa xoa bụng mình, "Ở đây."

Lương Duy nghe thấy thế, trong lòng vui sướng nhất thời giống như núi lửa phun trào: "Cho nên ngày hôm đó em gọi cho anh là vì muốn nói chuyện này phải không?"

Hạ Diệp biệt nữu mà gật đầu, nhắc đến chuyện này lại thấy vô cùng bực mình.

"Anh xin lỗi," Lương Duy nói, trong lòng thì lại tràn ngập niềm vui sướng. Hạ Diệp có thai đứa con của anh, đây là chuyện có nằm mơ anh cũng không dám nghĩ tới.

"Em không tính sẽ sinh nó ra."

Lương Duy giật mình: "Vì sao?"

"Em, em còn chưa muốn kết hôn sinh con."

Lần này Lương Duy trầm mặc, Hạ Diệp được anh ôm vào trong lòng, cậu kéo tay áo anh: "Này."

"Em có thể lựa chọn không sinh con cũng được, kết hôn thì lúc nào em vui mình làm cũng được, thế nhưng, chúng ta đừng rời xa nhau, được không em?" Cuối cùng Lương Duy cũng mở miệng, gần như là ủy khúc cầu toàn (*).

(*) Ủy khúc cầu toàn '委曲求全': Nhường nhịn vì lợi ích toàn cục.

Lần này thì lại tới lượt Hạ Diệp trầm mặc, qua rất lâu, cậu hỏi: "Cho nên, anh thật sự thích em đến vậy sao?"

Lương Duy cười khổ, anh đem toàn bộ chiêu trò của mình kể cho cậu biết, cuối cùng gần như mà run rẩy nói: "Anh thích em đã hơn 10 năm rồi, Tiểu Diệp."

Vốn dĩ Hạ Diệp còn đang tức giận vì những chiêu trò đó thì lập tức sửng sốt.

Cái cụm từ '10 năm' này quá nặng nề, khiến cậu không biết phải làm sao.

Lương Duy lại nói tiếp: "Anh cũng không muốn dùng những từ ấy để trói buộc em, hãy cho anh cơ hội hai tháng thôi, nếu như sau hai tháng mà em vẫn kiên trì không muốn tiếp tục nữa, anh tuyệt đối sẽ cách thật xa khỏi em, có được không, Tiểu Diệp?"

Cũng đã nói đến như vậy, Hạ Diệp cũng không thể nói ra được lời cự tuyệt, hơn nữa bây giờ trong lòng cậu cũng có Lương Duy, cậu không nỡ rời xa anh.

Hai tháng, vậy thì hai tháng đi.

....

Sự thật chứng minh, cho vị Hoàng Tử ấy hai tháng làm bẫy rập, anh ta có thể lật cho bạn cả một mảnh trời.

Với giao hẹn hai tháng bằng miệng này, hai người đều ăn ý không nhắc tới chuyện bỏ cái thai, đứa bé cũng đương nhiên được giữ lại, lần này đổi lại Lương Duy dọn tới nhà Hạ Diệp ở, thiếp thân tri kỉ mà chăm sóc cậu.

Đảo mắt đã tới kỳ khai giảng, về chuyện bình xét Lương Duy lên chức phó giáo sư cũng đã được chỉ thị xuống, đầu tiên là phải làm một loạt các tài liệu chứng minh, để có thật nhiều thời gian chăm sóc cho Hạ Diệp, Lương Duy đã mang các tài liệu này về nhà làm.

Hôm nay, Hạ Diệp tắm rửa xong chuẩn bị lên giường ngủ, thì để ý thấy có một phần tài liệu của Lương Duy bị rơi xuống đất, cậu liền nhặt lên giúp anh. Đó là tài liệu về việc trình báo các điểm chú ý khi muốn xét lên phó giáo sư, Hạ Diệp thấy nó cũng chẳng phải tài liệu riêng tư gì, nên tò mò đọc qua mấy mục.

"Người được bình xét lên chức vụ phó giáo sư, không được có bất kỳ hành vi xấu hoặc phong bình (*), không chỉ bao gồm trong phạm vi công việc, mà còn là các hành vi trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, không có các tin tức hoặc báo cáo tiêu cực, nếu như phát hiện ra, sẽ lập tức hủy bỏ tư cách của cá nhân đó." Hạ Diệp nhỏ giọng đọc điều thứ nhất.

(*) Phong bình '风评': Đánh giá phẩm chất, hành vi và ảnh hưởng của ai đó hoặc của sự vật, sự việc nào đó.

Đệt, sao lại nghiêm ngặt thế!

Bỗng nhiên Hạ Diệp nghĩ tới, chưa kết hôn mà đã có bầu, hình như... cũng là một hành vi tiêu cực! Nếu như mà bị bắt được, giờ phút đó thầy Lương xong đời rồi.

Đợi Lương Duy tắm rửa xong đi ra, Hạ Diệp hỏi anh: "Chuyện chúng ta chưa kết hôn mà đã có con, có ảnh hưởng gì tới việc anh trình báo bình xét tư cách lên phó giáo sư không?"

Lương Duy dường như bị giật mình, sau đó anh cười đáp: "Em nghĩ nhiều rồi, bọn họ cũng không biết được đâu."

Hạ Diệp nhìn vào ánh mắt anh là biết có vấn đề, cậu liền nghiêm túc nói: "Lương Duy, nếu em ở bên anh, việc này anh không cần phải giấu diếm em, nếu anh giấu không phải là coi em thành người ngoài rồi à."

Lương Duy thấy cậu không vui, liền đi tới ôm lấy cậu: "Anh chỉ không muốn em phải lo lắng, anh sẽ nghĩ cách, ai ở đằng sau mà không có chút chuyện xấu xa chứ, tư cách và năng lực của anh vẫn còn đó mà."

"Có nghĩa là có ảnh hưởng đúng không?"

Lương Duy im lặng, coi như là thừa nhận.

Hạ Diệp tức giận giãy ra khỏi cái ôm của anh, thật ra cậu muốn đánh cho anh một trận, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói với cậu, nếu như không phải là cậu phát hiện ra, nói không chừng anh sẽ bởi vì chuyện này mà bỏ lỡ mất cơ hội thăng chức lên phó giáo sư, thậm chí vì vậy mà tạo thành vết nhơ, không có cách nào chuyển mình.

"Ngày mai chúng ta đi đăng ký."

Lương Duy thình lình ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.

Hạ Diệp nhướn mày một cái: "Thế nào, anh không muốn?"

Lương Duy ôm chặt lấy cậu: "Đương nhiên là anh rất muốn, anh rất vinh hạnh."

Ngày hôm sau, hai người họ thực sự mang theo thẻ căn cước và hộ khẩu, đi tới Cục Dân Chính.

Ngày hôm nay không có quá nhiều người tới đăng ký kết hôn, bọn họ rất thuận lợi lãnh được tờ giấy nhỏ ấy thuộc về mình.

Đăng ký kết hôn xong, thầy Lương bị giục phải về trường để lên lớp, Hạ Diệp tự đi về nhà trước. Nhìn trong thấy tờ giấy đỏ au, cậu càng nghĩ càng thấy không thích hợp.

Cuối cùng, cậu rốt cuộc cũng nghĩ được thông suốt nó không thích hợp ở chỗ nào, rồi khẽ bật cười, xoa xoa bụng nói: "Làm thế nào đây, ba cảm thấy chỉ số thông mình của mình đều bị cha con hoàn toàn nghiền ép luôn mất rồi."

Nhưng trong lòng cậu lại chẳng có một chút không vui nào, trái lại còn cảm thấy cái bẫy này tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào.

Phải cố gắng bẫy em cả đời đó nhé thầy Lương.

Hết chương 77.

Min chỉ là một đứa đam mê ẩm thực =))))

Thịt viên sốt tương (1)



Đậu Hà Lan xào thịt (2)



Cà tím hấp tỏi (3)



Canh chua thịt bò (4)



Cải thảo muối chua (5)




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com