Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 101:



Sau một buổi sáng bận rộn, Tiền thị mỏi mệt đến độ không thể thẳng lưng, đành tựa vào thân cây lớn mà vỗ nhẹ sau lưng mình, than thở: “Này, nghỉ một lát đi! Cỏ dại kia không mọc chân chạy mất đâu mà sợ.”

Đỗ Nhược cùng ba tẩu tẩu đều mỏi nhừ, suốt nửa ngày chưa được duỗi lưng, lại vừa hái xong rau dại ở hai ngọn đồi. Nghe mẹ chồng gọi nghỉ, mọi người bèn dừng tay quay lại dưới bóng cây nghỉ ngơi. Đỗ Nhược lấy từ giỏ một bầu nước, rót một chén đưa cho mẹ chồng: “Nương, uống chút nước đã.”

Tiền thị đón lấy, khẽ gật đầu: “Con cũng nghỉ chút đi.”

Đỗ Nhược cũng ngồi bệt xuống đất, vừa uống nước vừa thở dài. Trời trong rừng tán lá rậm rạp, chẳng biết đã đến giờ nào, chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào. Bữa trưa mang theo hôm nay là bánh hấp trộn ngũ cốc và dưa muối, mỗi người một quả trứng kho từ số trứng gà lôi nhặt được hôm trước. Món ăn tuy đơn sơ nhưng ai nấy đều ăn rất ngon lành. Ăn xong, người lớn lại tiếp tục làm việc.

“Má, má nghỉ đi. Trên núi còn lại chẳng bao nhiêu, để chúng con hái tiếp.” Lâm Hồng Anh nhìn mẹ chồng xoa bóp chân, ái ngại khuyên nhủ.

Tiền thị phẩy tay: “Không sao, ta hái thêm ít nữa, lấp đầy bao rồi về.”

Đỗ Nhược đỡ mẹ chồng dậy, lại đưa cho bà quả bầu nhỏ: “Nương, uống thêm ngụm nước cho khoẻ.” Trong bầu là nước lấy từ không gian, có lẽ bà uống vào sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Tiền thị tin tưởng con dâu thứ ba, đón lấy uống mấy ngụm, đoạn đưa trả.

Dưới gốc cây lớn đã có vài bao rau dại được chất đống, hai huynh đệ Sở Vân Hòa và Sở Vân Xuyên chịu trách nhiệm khiêng về nhà. Sau khi hai người họ đi, nhóm phụ nữ dẫn mấy đứa nhỏ tiếp tục lên đường.

Gà Mái Leo Núi

Vừa hái rau, Đỗ Nhược vừa ngẩng đầu nhìn khắp rừng. Trong rừng có những thân cây to mà hai người ôm không xuể. Gần đây nhà nàng hết củi, ăn uống đều phải dè sẻn, nàng nghĩ nếu kiếm được chút củi thì tốt. Trong lòng đang tính toán thì bỗng phát hiện trong bụi cỏ có một cây rau dại khác thường. Lá cây tuy nhỏ nhưng hình dáng lại rất lạ, hình như nàng từng thấy đâu đó rồi.

Nàng vội bước tới quan sát kỹ. Càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra nổi.

“Là cái gì đây? Nhìn quen lắm.” Nàng lẩm bẩm.

Lý Quý Hoa nghe thấy, tiến lại hỏi: “tam nương, muội nói gì thế?”

Đỗ Nhược vẫy tay: “Tẩu lại đây xem cây này có ăn được không?”

Lý Quý Hoa liếc mắt nhìn qua, lắc đầu: “Chưa từng thấy qua, chớ nên hái. Nhỡ ăn vào lại tiêu chảy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Nhược không tin, nàng cảm thấy trí nhớ của mình không sai. Trong lòng hoài nghi, nàng cầm lấy một nhánh cây khô bắt đầu đào. Tiền thị thấy con dâu mình đang bò dưới đất đào bới thì hiếu kỳ hỏi: “Tam nương, con làm gì thế?”

Đỗ Nhược không ngẩng đầu, đáp: “Con thấy cây rau này quen mắt quá, muốn đào lên coi thử rễ nó ra sao.”

Chỉ đào vài nhát, đất khá tơi, nàng liền moi được gốc rễ cây. Cầm lấy đưa lên, nhìn một lượt, Tiền thị bật cười: “Hóa ra là củ cải nhỏ. Mang về chấm tương là vừa.”

Nhưng Đỗ Nhược thấy khác. Cây này không giống củ cải chút nào, mà như hình người nhỏ xíu. Nàng ngắm nghía hồi lâu rồi bỗng dưng kinh hãi: “Nương, người từng thấy nhân sâm chưa?”

Tiền thị ngẩn người: “Nhân sâm là cái gì?”

Đúng lúc ấy, Sở Túy Thạch từ đâu bước tới, nhìn thấy cây trên tay con dâu thì sững người: “Đây… đây là nhân sâm!”

Ông từng thấy người ta đào nhân sâm khi còn trẻ, nên vừa nhìn đã nhận ra.

Cả nhà vây lại bàn tán. Sở Vân Hoà và Sở Vân Xuyên vừa lên núi cũng chạy đến, tưởng có người bị thương nên hoảng hốt. Sở Vân Hoà chen tới, đẩy cả vợ mình qua một bên. Lý Quý Hoa loạng choạng, may mà có gốc cây đỡ mới không ngã.

Sở Túy Thạch đưa cây sâm lên: “Là vợ thằng tam đào được đó!”

Hai huynh đệ tròn mắt: “Nhân sâm sao?”

Chu Vân Hoà cầm lấy quan sát kỹ, thì thào: “Trông như người tí hon thật.”

Đỗ Nhược chỉ bụi cỏ bên cạnh, khẽ nói: “Từ đó mà ra.”

Mọi người cùng cúi xuống nhìn. Sở Vân Xuyên nhạy bén nhận ra: nếu có một cây ở đây, lỡ đâu còn những cây khác thì sao? Chàng lập tức nhắc: “Tìm kỹ vào, xem còn cây nhân sâm nào quanh đây không.”

Cả nhà đồng thanh hưởng ứng, người đi trước kẻ lục lọi sau. Lâm Hồng Anh cũng bỏ cả việc hái rau, quay lại tìm quanh chỗ cũ. Sở Vân Hòa giao lại cây sâm cho mẹ giữ cẩn thận, Tiền thị không biết làm sao, đành trao lại cho trượng phu cất giữ.

Lúc này, Đỗ Nhược đã lặng lẽ tách ra, trong lòng rộn ràng một suy nghĩ: Nếu tìm được thêm vài cây nhân sâm, đem về không gian trồng thì giá trị vô lượng. Chẳng mấy chốc, nàng sẽ có kho báu dưỡng sinh quý báu trong tay.