Đỗ Nhược đi đầu trong đoàn người. Thị lực nàng tốt, liếc qua là nhận ra cây nào giống nhân sâm. Nàng nghĩ, nếu gặp loại nhỏ thì thu vào không gian, còn loại lớn thì đào lên, sau đó đem bán lấy bạc, dành tiền mua nhà, mở cửa hàng. Nghĩ đến viễn cảnh ấy, nàng cảm thấy phấn chấn hơn hẳn, bước chân cũng nhẹ nhàng bay bổng. Song nhân sâm đâu phải dễ kiếm, nàng đã tìm gần nửa ngọn núi mà vẫn không thấy bóng dáng. Đúng lúc ấy, từ xa truyền đến tiếng ba hài tử đồng thanh hét lớn: “Nhân sâm, nhân sâm! Chúng ta tìm thấy nhân sâm rồi!”
Tiếng gọi phấn khích khiến cả nhà dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về hướng bọn trẻ. Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo tay nắm tay, theo sau thúc phụ thứ tư, đang lặng lẽ dạo bước thì bất chợt thấy một bãi cỏ bị đá văng, cỏ lay động để lộ một gốc cây giống hệt cây nhân sâm mà thẩm nương ba đào được trước đó. Cả ba phấn khích reo vang, như tìm thấy bảo vật giữa núi rừng. Sở Vân Bạch nghe tiếng liền chạy vội đến, ngồi thụp xuống xem kỹ, gãi đầu tự hỏi vì sao mình không nhận ra từ trước, nhưng vẫn vui mừng không kể xiết. “Phụ thân, mau đến đây!” hắn gọi lớn. Sở lão gia chạy đến, thấy lũ nhỏ còn đang ríu rít, bèn nhỏ giọng quát: “Im lặng một chút, kẻo người khác nghe thấy thì sinh lòng ghen tỵ.” Sở Vân Hòa đáp: “Nương yên tâm, bọn họ về hết rồi, dưới chân núi đâu còn ai.”
Dân làng Thanh Sơn chỉ dám hái rau ở sườn đồi gần thôn, bởi nam nhân đều vắng nhà, chỉ còn phụ nhân và tiểu hài nhi, chẳng ai dám vào sâu trong núi. Hiện tại chỉ có nhà họ Sở đang ở khu vực này. Dù vậy, Sở lão nương vẫn thận trọng dặn: “Dẫu thế, cũng nên cẩn thận, lỡ đâu dẫn dụ thú dữ thì nguy.” Lúc này, Sở lão gia đã nhặt cành cây, chuẩn bị đào rễ. “Tản ra hết đi, để ta đào từ từ. Rễ mà đứt thì chẳng bán được giá đâu.” Lý Quý Hoa và mấy người khác trông chừng xung quanh, canh chừng xong mới dám tiến lại gần. Đỗ Nhược thì phát hiện một bụi cây có nhiều mầm nhân sâm nhỏ, giữa đám ấy có một cây lớn. Hẳn là cây lớn rụng hạt rồi nảy mầm. Cây con còn non yếu, chẳng đáng giá bao nhiêu nên nàng âm thầm thu vào không gian, định đêm nay về trồng trong rừng nhà. Sở Vân Hoà tìm hồi lâu mà chẳng thấy cây nào, ngẩng đầu thấy trời sắp tối, bèn gọi mọi người: “Hôm nay đến đây thôi! Tối rồi, trong rừng không an toàn.”
Sau một ngày mệt nhọc, ai nấy đều mỏi rã rời, liền thu dọn hành lý, chuẩn bị xuống núi. Đỗ Nhược vừa đi vừa nghĩ tối nay ăn gì. Nghĩ đến mấy con kê nàng nuôi trong không gian, ý tưởng lóe lên trong đầu. Nàng liền lén thả ra một con gà trống béo ụ, để nó xuất hiện dưới gốc cây to phía trước. Gà vừa ra khỏi không gian liền cục tác rồi tung tăng chạy quanh rừng. “Có gà kìa!” tiếng kêu vang lên thu hút mọi ánh mắt nhà họ Sở. Sở Vân Xuyên nghe tiếng gáy thì tưởng đó là gà lôi, trong lòng mừng rỡ: “Trời cũng giúp ta! Nếu bắt được con này thì tối nay cả nhà có thịt ăn rồi.” Hắn liền lao theo hướng con gà. Gà trống béo phát hiện nguy hiểm liền cong m.ô.n.g chạy trốn, gáy vang rừng núi. Sở Vân Hoà vội vứt túi rau dại xuống: “Đừng để nó chạy mất!” Cả nhà đồng loạt bỏ túi đồ, ùa theo sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Vân Xuyên chạy nhanh nhất, vừa chạy vừa suy tính cách bắt. Phía trước là một bụi cỏ rậm, hắn rón rén đi vòng ra sau, toan chộp lấy. Nào ngờ gà trống né kịp, lao tọt vào giữa bụi rậm. Hắn còn đang tiếc nuối thì gia quyến đã kéo tới. “Đâu rồi? Gà lôi đâu?” Sở Vân Hòa sốt ruột hỏi. “Nó trốn trong kia!” Sở Vân Xuyên chỉ tay. Cả nhà nghe vậy liền hăng hái bao vây bụi cỏ. Gà trống hoảng hốt, đứng giữa vòng vây, gáy vang trời như kêu cứu. Mười mấy người nhà họ Sở mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm, khí thế khiến con gà không dám nhúc nhích.
Gà Mái Leo Núi
Khi gà lộ mặt, ai nấy đều sửng sốt: “Không phải gà lôi, là gà nhà! Mà lại còn béo thế này?” Sở lão nương nhíu mày: “Kỳ quái, sao lại có gà nhà xuất hiện giữa rừng?” Lý Quý Hoa nói: “Cả ngày chúng ta hái rau quanh đây, sao chẳng thấy?” Đỗ Nhược âm thầm đắc ý, bụng nghĩ: “Dù sao cũng chẳng ai biết là gà của ta.” Sở Vân Xuyên cười khẽ: “Ai quan tâm nó từ đâu tới? Có thịt ăn là tốt rồi!” Hắn chưa từng nghe ai báo mất gà, vậy thì bắt được coi như có duyên. Sở Vân Hòa ngước nhìn sắc trời: “Trời tối rồi, mau bắt nó lại đi!”
Dưới sự bao vây của đại gia đình, Sở Vân Bạch nhảy bổ tới túm được cổ con gà, xách lên giữa không trung. Gà trống giãy giụa không thôi, song vô ích. Sở lão nương cười tít mắt ôm gà, cả nhà cùng nhau xuống núi, lòng hớn hở. Bữa nay thu hoạch đầy túi, lại có gà béo, ai nấy mặt mày rạng rỡ. Về đến nhà, mọi người cùng hợp sức. Nam nhân, hài tử giúp nhặt rau dại, phân loại; nữ nhân đun nước, chuẩn bị ngâm muối. Đỗ Nhược tất bật pha nước sốt, vì nếu không làm ngay thì rau sẽ héo mất. Khi trời sập tối, cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn. Trên bàn là một nồi gà viên kho mềm ngọt, thơm nức, bên cạnh là đĩa bánh xèo rau dại vàng giòn hấp dẫn. Chưa kịp mời, đã nghe tiếng bụng ai đó réo lên ọc ọc. Đỗ Nhược ngượng ngùng sờ mũi, thầm nghĩ: “Nhìn nồi thịt thế kia, ai mà chẳng thèm?”
Sở lão gia lên tiếng: “Ăn thôi! Tối còn nhiều việc phải làm.” Mọi người đồng loạt nâng đũa, tiếng cười vang khắp gian nhà gỗ nhỏ.