Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 103: Làm dưa muối



Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ. Ngoại trừ tiểu Tam Bảo buồn ngủ đến mức phải được đưa về nhà an giấc, những người còn lại trong nhà họ Sở đều ở lại trong bếp để nhặt rau dại. Trên giường của lão Sở có hai cây nhân sâm, song ông không có thì giờ để thưởng thức, mà cũng ngồi dưới đèn dầu, cẩn thận nhặt từng cọng rau. Mẹ chồng và nàng dâu là Sở thị cùng nhau đảm trách việc rửa, chần rau rồi muối dưa, dưa chua cay và dưa mặn. Có ba vị chính: chua nhẹ, mặn và cay nồng.

Đỗ Nhược đã chuẩn bị sẵn ba nồi nước trộn lớn, vừa đủ cho việc sử dụng đêm nay. Nàng không sợ bị người khác bắt chước, bởi trong nước trộn ấy có những nguyên liệu đặc biệt mà các hộ khác không thể có, dẫu có tiền cũng chẳng thể mua. Hơn nữa, nhiều loại gia vị chỉ có thể lấy từ không gian của nàng mà thôi.

Sở thị, Lý Quý Hoa và Sở Hồng Dĩnh chưa từng được nếm loại dưa ngon như vậy, tay làm không ngơi, miệng cũng chẳng rảnh. Lâu lâu lại len lén gắp một chút, nếm thử nước trộn thơm ngon. Bên cạnh các nàng là những chum dưa lớn, mỗi chum đựng riêng từng loại rau và vị khác nhau. Sau khi dưa đã được ngâm nước trộn, sẽ được chia vào từng chum tương ứng, để mỗi loại rau đều giữ nguyên hương vị vốn có.

Làm việc đến tận nửa đêm, cuối cùng các chum lớn đều đầy ắp, mỗi chum ít cũng hơn trăm cân dưa. Gia đình họ Sở nhìn thành quả trước mắt, ai nấy đều hân hoan trong lòng. Đỗ Nhược lại nảy ra một ý: chum lớn thì khó vận chuyển, bán lẻ lại càng bất tiện, hay là chuyển sang dùng chum nhỏ để đóng gói? Nghĩ thế, nàng lập tức thưa: “Cha à, con nghĩ chúng ta nên mua mấy loại bình gốm hay chum nhỏ bằng đất, mỗi chiếc chừng một hai cân để đóng dưa. Như thế dễ vận chuyển hơn.”

Lão Sở nghe xong gật đầu liên tục: “Con dâu thứ ba vẫn luôn chu đáo.” Rồi quay sang dặn hai đứa con trai: “Sáng mai con cả và con thứ đi trấn, mua cho đủ bình về.” Sở Vân Hòa liền đáp lời: “Vâng, phụ thân cứ yên tâm.”

Đỗ Nhược lại bổ sung: “Chỉ mua bình không thì chưa đủ, còn cần cả giấy và bút để làm nhãn, ghi rõ từng loại dưa cho khỏi lẫn lộn.”

Sở thị đứng bên cạnh cũng khen: “Ý kiến của dâu ba rất hay!” Lão Sở nhìn mấy chum đầy, trong lòng vui vẻ khôn cùng. Ông nghĩ, mai mua được chum nhỏ là có thể đem dưa ra trấn bán sớm, chỉ mong bán được giá cao một chút.

Xong việc, cả nhà đi nghỉ. Đỗ Nhược không trở về nhà mình mà nghỉ luôn tại nhà cũ, nằm cùng giường với mẹ chồng. Nàng mệt mỏi đến mức không buồn trồng lại nhân sâm hay rau dại vừa đào được, nghĩ thầm: “Dù sao cũng chưa c.h.ế.t được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế nhưng khi nàng đã chìm vào giấc ngủ, không gian của nàng lại âm thầm xảy ra biến hóa lớn. Không gian được nâng cấp, rộng rãi hơn trước gấp bội. Hàng rào quanh nông trại biến mất, thay vào đó là lớp sương mờ làm ranh giới. Nhân sâm, rau dại và nấm nàng gửi vào không gian cũng chẳng còn, mà lại xuất hiện trong khu rừng nơi không gian.

Sáng hôm sau, Sở Vân Hòa cùng huynh trưởng dậy sớm, mượn xe lừa nhà họ Triệu để lên trấn mua bình. Trong khi ấy, Đỗ Nhược lại cùng vài người khác tiếp tục vào núi. Hôm nay bọn họ đi xa hơn hôm trước, định hái thêm rau để muối tiếp. Trên đường, họ tìm được nhiều loại rau dại lạ hơn, thậm chí còn hái được ít nấm. Những loại quen thuộc thì hái, còn những loại không rõ, Đỗ Nhược dặn không được đụng tới, tránh ngộ độc hại thân.

Nàng cũng cẩn thận nhổ cả gốc nấm đưa vào không gian, để mai sau có thể tự sinh sôi. Nhân sâm thì vẫn khó tìm, tuy vậy nàng vẫn lặng lẽ thu được vài cây con, cất vào không gian mà không làm ai chú ý. Thế là lại thêm một ngày bội thu, cả nhà vui vẻ mang chiến lợi phẩm trở về.

Lúc này, Sở Vân Hòa và huynh trưởng đã mua về hàng trăm bình gốm nhỏ. Trong trấn không có đủ, nên bọn họ phải đến tận lò nung mua về. Cả nhà chia nhau đóng dưa vào các bình nhỏ, dán nhãn rõ ràng, rồi mang vào hầm – nơi nhiệt độ thấp tự nhiên – để bảo quản. Nhìn từng hàng bình dưa, ai nấy đều vui như mở cờ trong bụng, Sở Thạch thì tấm tắc khen: “Đây đều là tiền đó!”

Dưa được ngâm suốt một ngày một đêm. Khi mở một bình ra nếm thử, hương vị thơm nức mũi, Đỗ Nhược quyết định hôm sau sẽ mang ra trấn bán. Nếu quản sự Trần ở tửu lâu chịu nhận, thì bán sỉ; bằng không thì đem ra chợ mà bán lẻ.

Tối hôm đó, nàng ở lại nhà cũ, khi xong việc mới trở về. Vẫn chưa kịp nghỉ, nàng liền bước vào không gian kiểm tra đám nhân sâm, rau dại và nấm đã gửi. Nhưng khi vào trong, chẳng thấy đâu. Nàng lo lắng, đi khắp vườn cây, đồng ruộng, chuồng ngựa cũng không thấy, chỉ còn khu rừng là chưa đến. Nghĩ vậy, nàng liền dịch chuyển tới rừng.

Gà Mái Leo Núi

Rừng trong không gian này từ lâu có lợn rừng sinh sống nên nàng ít khi bén mảng. Nhưng lần này, vừa vào rừng, nàng ngạc nhiên phát hiện: thực vật ở đây sinh trưởng cực tốt, rau cỏ tươi tốt hơn gấp nhiều lần so với rừng bên ngoài. Nàng càng đi sâu, lại càng kinh hỉ, bởi trong bụi cỏ kia chính là đám nhân sâm và rau dại nàng từng thu vào. Chúng đã bén rễ, hồi sinh, thậm chí sinh trưởng tươi tốt. Hóa ra, không gian này đã có năng lực tự động gieo trồng.

Nàng mừng rỡ nghĩ: từ nay chỉ cần đưa hạt giống hay cây giống vào là xong, không cần tự tay trồng nữa. Thế nhưng ngay sau đó, nàng lại nhíu mày: nếu nhân sâm bị lợn rừng ăn mất thì sao?

Nghĩ vậy, nàng vội vàng chặt mấy thân cây nhỏ, vót nhọn rồi đóng quanh đám nhân sâm, kết thêm dây thừng thành hàng rào chắc chắn. Làm việc một hồi lâu, cuối cùng nàng cũng hoàn thành. Đứng nhìn hàng rào tự tay dựng nên, lòng nàng trào dâng cảm giác thành tựu. Nàng tin rằng công sức hôm nay sẽ giúp bảo vệ nhân sâm, và chẳng bao lâu nữa, số nhân sâm ấy sẽ đổi thành bạc trắng cho gia đình.