Ngôi nhà mà Đỗ Nhược cùng gia đình đang cư trú vốn được dựng nên trên phần đất thoai thoải dưới chân núi, bốn phía đều là đất hoang bị bỏ mặc nhiều năm, cây dại mọc um tùm, rễ cỏ đan xen, song nhờ vậy mà đất tơi xốp, rất dễ khai hoang. Trong nhà có tám nam nhân trưởng thành, lại thêm mấy phụ nhân tháo vát, vừa bàn bạc đã cùng nhau cầm cuốc ra ngoài khai đất. Mạnh thị nghe tin, cũng gác việc trong tay mà chạy đến giúp, miệng không ngừng dặn: “Giờ còn kịp vụ xuân, khai ruộng gieo trồng là vừa lúc.” Nghe vậy, mọi người càng thêm hăng hái.
Trên mảnh đất cằn cỗi kia, cỏ dại được gom đốt, cuốc xẻng luân phiên rơi xuống, chỉ trong nửa buổi, đã khai khẩn được gần một mẫu đất bằng phẳng. Cùng lúc ấy, Dương Đại Lang – nhi tử trưởng thôn – cũng được mẫu thân là Thẩm thị nhờ mang cuốc đến giúp. Cả nhà người đông tay khỏe, liền tranh thủ trồng ngay hành, gừng, tỏi đã mua hôm trước.
Mà cũng đúng lúc này, lũ thỏ được nuôi từ sau Tết trong chuồng lợn sau nhà bắt đầu sinh sôi nảy nở. Hai con thỏ mẹ đã sinh hai lứa thỏ con, thỏ đực coi như hoàn thành nhiệm vụ. Đỗ Nhược liền nảy ý định, nhân hôm nay cả nhà khai hoang vất vả, lại có trưởng thôn và nhà họ Dương giúp sức, nàng muốn g.i.ế.c hai con thỏ béo nhất để nấu món ngon đãi mọi người.
Ba huynh đệ Đại Bảo vốn rất yêu thương bầy thỏ, ban đầu không nỡ, nhưng thấy thỏ sinh nở không ngớt, nghĩ tới việc có thể ăn thịt, mắt lại sáng rỡ, liền gật đầu đồng thuận. Sở Vân Hòa nhanh tay bắt hai con thỏ béo, đem làm thịt sạch sẽ, giao lại cho Đỗ Nhược lo liệu bếp núc. Thịt thỏ sau khi được rửa kỹ, nặng hơn mười cân, thịt dày mỡ nhiều, rất hợp để chế biến.
Gà Mái Leo Núi
Đỗ Nhược thái thịt khéo léo, một phần đem om cùng nước tương, gia vị, một phần xào với gừng non tạo vị cay đậm đà. Nàng còn tranh thủ nướng bánh bột ngũ cốc, nấu một nồi cháo gạo lứt nóng hổi, bày thêm vài dĩa dưa muối sẵn có trong nhà. Chẳng mấy chốc, căn bếp nhỏ ngào ngạt hương thơm, làm lũ trẻ con chảy nước miếng ròng ròng.
Tam huynh đệ Đại Bảo chạy vào, mắt tròn xoe: “Tam thẩm, thơm quá trời! Khi nào thì ăn được ạ?”
Đỗ Nhược cười đáp: “Sắp rồi. Các con mau ra xem ngoài ruộng người lớn làm xong chưa, rồi gọi họ về ăn cơm.”
Đại Bảo nhanh như gió chạy đi, còn không quên ngoái đầu nói: “Nếu chưa xong, con sẽ quay lại ngay!”
Thấy vậy, Đỗ Nhược lo mấy đứa nhỏ không giành được thức ăn với người lớn, liền gắp cho mỗi đứa một bát thịt thỏ và một bát cháo nóng, bảo chúng ăn trước.
Nhị Bảo ăn miếng đầu tiên liền tròn mắt, xuýt xoa: “Ngon quá! Tam Bảo, ngươi nếm thử mau!”
Tam Bảo vừa nhồm nhoàm vừa gật đầu lia lịa.
“Chậm thôi, đừng nghẹn!” – Đỗ Nhược nhắc nhở, rồi lại đưa đũa cho Đại Bảo vừa quay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tam thẩm, ngon thật! Thịt thỏ mềm, lại đậm đà.” – Đại Bảo cười tít mắt, vừa ăn vừa khen.
Đỗ Nhược dịu dàng xoa đầu nó: “Ngon thì ăn nhiều vào. Sau này có thêm thỏ, Tam thẩm lại làm tiếp cho các con ăn.”
Khi trời nhá nhem tối, nhóm người khai hoang cũng trở về. Đỗ Nhược phân chia thành hai bàn lớn – một bàn nam nhân ngồi trong chính sảnh, bàn còn lại là các phụ nhân ngồi nơi bếp. Trên bàn là hai nồi thịt thỏ lớn, cháo nóng, bánh nướng, cùng nhiều món dưa muối. Sở Vân Xuyên cất công mời trưởng thôn đến dự bữa. Sở lão gia nhiệt tình đón tiếp, rót chén rượu quý đã cất nửa năm ra mời.
“Trưởng thôn, hôm nay nhờ có mọi người giúp sức, mới kịp trồng được mớ hành gừng tỏi. Mời người ăn chút thịt, gọi là đáp lễ.”
Trưởng thôn xua tay: “Lão không giúp được gì, lại tới ăn chực, áy náy lắm.”
Sở lão gia cười ha hả: “Không có người phê đất, sao chúng tôi dám trồng? Mời, mời!”
Dương Đại Lang cũng nâng chén: “Chú thật khách khí. Sau này cần gì, cứ nói, chúng tôi đến ngay!”
Không khí ấm áp, rượu thịt no say, cả đám người rôm rả hẳn lên.
Phía gian bếp, mấy phụ nhân cũng được đãi món ngon. Mạnh thị vừa ăn vừa gật gù: “Thịt thỏ mềm mà thơm, vị lại đậm đà, con gái ta thật khéo tay.”
Lý Quý Hoa hỏi: “Đây có phải món gừng non muội nhắc ban sáng?”
Đỗ Nhược gật đầu, gắp cho nàng nếm thử. Lý Quý Hoa xuýt xoa: “Lạ mà ngon thật.”
Cả nhà ăn uống vui vẻ, không ngớt lời khen ngợi. Tiền thị còn lấy bánh chấm nước thịt, ăn sạch cả ớt lẫn hạt tiêu. Ai nấy đều cảm thấy một ngày làm lụng vất vả thật đáng giá.
Cơm nước xong xuôi, khách về hết, Lý Quý Hoa và Lâm Hồng Anh rửa bát, còn Đỗ Nhược được đẩy vào nghỉ sớm. Nàng về nhà, trước tiên ra ruộng xem lại luống hành gừng tỏi vừa trồng, tranh thủ dùng nước trong không gian tưới nhẹ một lượt, rồi mới quay về, tắm rửa trong gian phòng bí mật. Trăng non treo cao, nàng an tâm cuộn mình trong chăn, chìm vào giấc mộng thanh bình, lòng nhẹ nhõm nghĩ: “Ngày mai lại là một ngày tốt lành.”