Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 108: Bọn cướp



Liên tiếp hai ngày đường, đoàn hộ vệ vẫn chưa gặp thôn trấn nào đáng kể. Hôm nay may mắn đi ngang một ngôi làng nhỏ, họ dừng chân mua ít lương thực và nước uống, rồi lại tiếp tục lên đường. Sau khi họ đi khỏi, dân trong làng nghe tiếng vó ngựa rầm rập liền đổ xô ra cửa nhìn, bàn tán xôn xao không hiểu vì sao nơi hẻo lánh này lại có nhiều kỵ mã đi ngang đến vậy. Phía sau hậu viện một căn nhà, có người vội vã rời mái hiên, rón rén đuổi theo hướng vó ngựa vừa khuất.

Trời dần sẩm tối, sáu người tiến vào một khu rừng rậm rạp, bàn bạc rồi quyết định nghỉ chân một đêm tại đó. Đoạn đường mấy ngày nay tương đối suôn sẻ, khiến ai nấy đều có phần nhẹ nhõm, bớt đề phòng. Đoàn người buộc ngựa thả ăn cỏ, rồi nhóm lửa chuẩn bị bữa tối. Khi vừa b.ắ.n hạ được một con chim trĩ đơn độc, ai nấy đều mừng rỡ, định bụng dùng nó cải thiện bữa ăn đã kham khổ nhiều ngày.

Thế nhưng khi lửa mới nhóm, một đàn chim bất ngờ bay vụt lên từ rừng sâu, kế đó là tiếng bước chân lạo xạo chạy đến. Cả sáu người lập tức cảnh giác, vũ khí trong tay sẵn sàng, mắt dõi theo bốn phía. Sở Vân Châu siết chặt chuôi đao, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về hướng động tĩnh.

Chỉ thấy một toán người mặc y phục tạp nham, sắc mặt dữ tợn, tay cầm binh khí xông thẳng về phía bọn họ. Rõ ràng là thổ phỉ. Đám người này vốn hoành hành quanh vùng, nghe tin có người lạ mua lương thực liền sinh lòng tham, âm thầm bám theo đến tận đây. Nếu không nhờ bầy chim bị động, chưa chắc chúng đã bị phát hiện sớm đến vậy.

Gà Mái Leo Núi

Lưu tiêu đầu nghiêm giọng quát lớn: “Các ngươi là ai?”

Tên cầm đầu từ sau thân đại thụ bước ra, cười nhạt đáp: “Con đường này do gia gia ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua, để lại tiền chuộc đường!”

Sở Vân Châu hiểu rõ tâm ý của chúng, ánh mắt trầm xuống, đao trong tay giấu sau lưng lặng lẽ vung lên. Nếu bọn chúng dám manh động, nhất định hắn sẽ ra tay trước.

Lưu tiêu đầu thấy thế, biết tình hình bất ổn, song chuyến này là nhiệm vụ quan trọng, không thể dễ dàng thoái lui. Y bước ra trước, cười cầu hoà: “Chư vị huynh đài, bọn tại hạ chỉ là lữ khách đi đường, mong được thông cảm. Ngày sau có dịp tái ngộ, nhất định dâng rượu thịt hậu hĩ báo đáp.”

Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng: “Rượu thịt ta không thiếu, chỉ cần tiền và ngựa. Để lại đồ, mạng các ngươi được giữ.”

Hắn vừa nói, vừa từng bước tiến lên, khí thế ép người.

Thấy tình hình khó vãn hồi, Lưu tiêu đầu lén đưa túi vải đựng vàng cho Sở Vân Châu giữ lấy. Sở Vân Châu thoáng ngỡ ngàng, song vẫn nhanh tay giấu túi ra sau lưng, chờ thời cơ thích hợp sẽ đeo lên người. Trong lúc ấy, ba tiêu sư còn lại đã rút đao, đứng thành hàng chắn trước, chuẩn bị nghênh chiến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bọn cướp hơn mười tên, lại có vẻ từng quen đánh giết. Nhìn ánh mắt đầy sát khí của chúng, ai nấy đều hiểu phen này khó tránh khỏi đổ máu.

Lưu tiêu đầu thấp giọng dặn: “Vân Châu, nếu ta cầm chân được bọn chúng, ngươi nhân lúc đó rút lui mang hàng về tiêu cục. Tuyệt đối không được để mất.”

Nghe vậy, tim Sở Vân Châu thắt lại. Hắn sao có thể bỏ mặc đồng đội? Trong đoàn còn có hai huynh đệ Triệu Tiểu Tư và Tiểu Vũ hắn dẫn theo, không thể để bọn họ c.h.ế.t oan. Nhưng túi vàng sau lưng là mệnh mạch của cả đoàn, hắn buộc lòng phải giữ chặt.

Ngay khi hai bên còn giằng co, tên cầm đầu vung tay ra hiệu, đám thủ hạ lập tức xông tới. Sở Vân Châu quát lớn một tiếng, đao vung lên, ánh đao sắc bén lạnh buốt xuyên qua bóng tối. “Tiểu Tư, Tiểu Vũ, bảo vệ chính mình!” Hắn hét lớn, đồng thời chắn trước hai người kia.

Triệu Tiểu Tư gạt kiếm chắn cho em trai, thân pháp linh hoạt. Triệu Tiểu Vũ dù non trẻ, song cũng liều mạng phản kích. Đám cướp đông đảo, bọn họ chỉ có sáu người, dần dần bị ép lui.

Máu bắt đầu đổ. Cánh tay Triệu Tiểu Vũ bị thương, may mắn chưa trí mạng. Triệu Tiểu Tư che chắn phía trước, cắn răng không lùi.

Lưu tiêu đầu liều c.h.ế.t xông tới, c.h.é.m ngã hai tên cướp. Tên đầu đảng gào to: “Lấy túi của thằng đeo trên lưng!”

Hai tên cao lớn lập tức nhào tới chỗ Sở Vân Châu. Một kẻ giơ tay giật lấy túi, tên còn lại vung đao c.h.é.m thẳng vai trái. Đau đớn khiến hắn gần như ngã quỵ, m.á.u phun trào, sắc mặt tái nhợt. Nhưng hắn nghiến răng chịu đựng, xoay người đ.â.m ngược mũi kiếm vào đùi kẻ trước mặt, khiến tên cướp rú lên đau đớn lăn lộn.

Vừa ngẩng đầu, đã thấy bốn năm tên nữa đang áp sát, sát khí lẫm liệt.

“Giết hắn! Hắn đ.â.m ta!” – tên bị thương gào lên.

Sở Vân Châu vừa tránh vừa chống trả, tay trái đã tê liệt, chỉ còn trông vào đao trong tay phải. Nếu hắn c.h.ế.t tại đây, bao công sức sẽ tan thành mây khói…