Quản sự Lưu cùng đám người dưới trướng tuy gan dạ, nhưng cũng khó lòng tự bảo toàn. Sở Vân Châu bị bọn cướp dồn ép đến mép vực, sau lưng là vách đá dựng đứng. Lưng hắn lạnh toát, biết rõ mấy kẻ kia đã sinh sát tâm, muốn đoạt mạng hắn.
Chỉ vì chút ngân lượng mà coi nhẹ tính mạng con người, đúng là lũ ác nhân thất đức. Sở Vân Châu trong tay nắm chặt chuôi đao, túi bạc giấu sau lưng đã buộc chặt, lòng hắn xoắn xuýt: nếu ném tiền để giữ mạng, còn mặt mũi nào nhìn lại Quản sự Lưu? Nhưng nghĩ tới thê tử đang đợi chờ ở nhà, hắn biết mình không thể c.h.ế.t được.
Tên cướp đầu lĩnh bước lên một bước, gằn giọng: “Nếu ngươi giao túi bạc, bản gia sẽ tha mạng. Bằng không, ngươi tất phải chết.”
Sở Vân Châu hai mắt đỏ rực, giọng như c.h.é.m đinh chặt sắt: “Đừng hòng! Cái túi này, bổn nhân quyết không giao cho các ngươi!”
Thấy hắn cứng đầu, mấy tên cướp nổi giận, tên đầu lĩnh gầm lớn: “Xông lên, đoạt túi bạc về cho ta!”
Bên kia, Quản sự Lưu và các huynh đệ đã phần nào đẩy lùi được bọn cướp, nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Sở Vân Châu một mình đối mặt hiểm cảnh, liền vội vã chạy tới ứng cứu.
Gà Mái Leo Núi
Đao trong tay Sở Vân Châu loé sáng, hắn c.h.é.m phăng một cánh tay của tên cướp, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c tên thứ hai, m.á.u nhuộm đỏ cả áo hắn.
“A! Tay ta!” – tên cướp bị thương lăn lộn trên đất, kêu rên không ngớt.
Tên khác bụm ngực, lùi lại, ánh mắt oán độc: “Ngươi… ta sẽ không để ngươi c.h.ế.t yên!”
Tên đầu lĩnh thấy huynh đệ bị thương thảm, giận dữ gầm lên: “Giết hắn! Để hắn đền mạng cho cánh tay của huynh đệ ta!”
Mấy tên cướp cùng lúc vung đao c.h.é.m tới. Sở Vân Châu lui một bước, chân trượt trên mép đá, cả thân thể rơi thẳng xuống vực.
“Tam ca!” – Triệu Tiểu Tư hét lên thảm thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quản sự Lưu như bị một lưỡi đao đ.â.m vào tim, toàn thân run rẩy. Hắn hối hận không thôi, là hắn đã giao túi bạc cho Sở Vân Châu, là hắn đã đẩy người huynh đệ trẻ ấy vào cảnh tử địa.
Bọn cướp thấy người đã ngã xuống vực, lại không đoạt được gì, mà còn bị thương không ít, liền quay đầu bỏ chạy. Mấy người định đuổi theo, nhưng Quản sự Lưu quát lên: “Chớ đuổi! Mau xuống vực tìm người!”
Giữa đêm, Đỗ Nhược đột nhiên choàng tỉnh, trán rịn mồ hôi lạnh, lòng đầy lo lắng. Nàng mơ thấy có người ngã xuống vực sâu, nhưng nhìn không rõ mặt, chỉ cảm giác lạnh lẽo, hoảng hốt lạ thường.
“Là ai? Sao ta lại mơ như vậy…”
Nàng đứng dậy, lòng như có lửa đốt, bước vào không gian, vừa đi quanh kiểm tra ruộng đồng, vừa vỗ về trái tim đang nặng trĩu.
Nàng hái hai giỏ trứng gà, trứng vịt rồi men theo đường mòn đến chuồng gia súc. Con ngựa lớn mà nàng gọi là Tia Chớp thấy nàng đến liền hí lên vui vẻ, lắc đầu đuôi vẫy chào.
“Ngươi lại muốn ăn quả à?” – nàng vừa cười vừa mắng yêu, tay đã lấy một quả táo trong không gian ra.
Tia Chớp dí mũi lại gần, chớp mắt tỏ vẻ thích thú. Đỗ Nhược cắt táo, đút cho nó một miếng rồi cười nói: “Chỉ cần cho ta cưỡi một vòng, ngươi sẽ có cả táo lẫn cà rốt!”
Con ngựa gật đầu như hiểu lời. Thấy thế, nàng khẽ trèo lên lưng nó, ôm cổ nó thủ thỉ: “Đi nào, Tia Chớp, cho ta phi một vòng!”
Tia Chớp bắt đầu chạy chậm, sau đó dần tăng tốc. Gió thổi qua tóc, qua tai nàng như cuốn bay cả muộn phiền. Nàng cảm thấy lòng nhẹ hẳn, như thể trong khoảnh khắc này, tất cả những bất an đều bị bỏ lại phía sau.
Sau khi phi một vòng quanh trang trại, Đỗ Nhược nhảy xuống, ôm lấy cổ Tia Chớp, thì thầm: “Ngươi là con ngựa tốt nhất trên đời.”
Tia Chớp hí lên, đuôi quất nhè nhẹ vào nàng như hồi đáp. Nàng đút cho nó nửa quả táo còn lại, tự ăn nửa kia, ánh trăng bạc phủ lên dáng người nhỏ nhắn bên chú ngựa lớn, tạo nên một khung cảnh yên bình lạ thường – như để xoa dịu cơn gió dữ đang chực chờ nơi chân trời.