Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 111: Thương tích nghiêm trọng



Đỗ Nhược không muốn lãng phí thời gian lời qua tiếng lại, liền chỉ vào con ngựa đang đứng trong sân: “Ta cưỡi ngựa này.” Nói đoạn, nàng bước nhanh vào sân, kéo dây cương, nhẹ nhàng trèo lên lưng ngựa. “Ta biết đường, không cần lo lắng cho ta.” Không đợi đám người nhà họ Sở đuổi theo, nàng đã siết chặt dây cương, thúc mạnh gót chân vào bụng ngựa, phi ra khỏi cổng nhà như một cơn gió.

Triệu Tiểu Tư vừa chạy tới cổng thì chỉ kịp thấy bóng dáng tẩu tẩu ba cưỡi ngựa khuất dần. Hắn không khỏi sửng sốt, miệng lắp bắp: “tẩu tẩu ba…” Đỗ Nhược quay đầu, nói vọng lại: “Ta đi trước, các ngươi theo sau.”

Người nhà họ Sở đứng trong sân đều kinh ngạc. Bọn họ không ngờ người con dâu ba thường ngày dịu dàng hiền hậu lại có thể cưỡi ngựa nhanh nhẹn đến vậy. Lão Sở đột nhiên nhớ ra: “Không mang bạc theo!” Liền giục mọi người thu xếp hành trang, gom góp hết thảy bạc trong nhà, chuẩn bị lên trấn cứu mạng con trai.

Trên đường đến làng Thanh Sơn, vó ngựa dồn dập vang lên, khiến dân làng tò mò ngó ra. Có người nhận ra: “Hình như là con dâu ba nhà họ Sở?” Người khác lắc đầu: “Ai biết được, nhìn giống nữ nhân thì đúng rồi đó.”

Sở Vân Xuyên vừa mượn được xe la trở về, vừa tới cổng thôn đã nhìn thấy một bóng ngựa phóng qua. Hắn trố mắt: “Là vợ của Tam ca sao?” Nhưng còn chưa kịp xác nhận, người đã khuất dạng.

Đỗ Nhược cưỡi ngựa băng băng xuyên qua khu rừng rậm. Con ngựa màu đỏ của Triệu Tiểu Tư đã mỏi mệt, hơi thở dồn dập, tốc độ chậm dần. Nàng lập tức đưa nó vào không gian, đổi ra Lôi Điện. Ngựa đỏ vừa vào không gian đã vùi đầu ăn cỏ tươi, quên cả trời đất. Đỗ Nhược bước đến bên Lôi Điện, vỗ về lưng nó, khẽ khàng nói: “Lôi Điện, lần này đành phải nhờ ngươi giúp một phen.”

Lôi Điện cảm nhận được khí tức khẩn trương từ chủ nhân, ngoan ngoãn để nàng đặt yên, trèo lên lưng. Người và ngựa liền hiện ra bên đường cái. Đỗ Nhược siết bụng ngựa, quát to: “Chạy đi!” Lôi Điện hí dài một tiếng, lập tức lao như bay, gió lùa phần phật, cát bụi mù mịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gà Mái Leo Núi

Tốc độ của Lôi Điện quả không làm nàng thất vọng. Chỉ trong chốc lát đã vượt khỏi địa phận trấn Ngọc Sơn, phóng thẳng đến huyện Vũ An. Dọc đường, Đỗ Nhược không ngừng thúc giục, trong lòng dâng đầy bất an, chỉ sợ đến muộn một khắc sẽ là hối hận cả đời.

Trước khi trời tối, nàng đã thấy bóng cổng huyện thành hiện ra trước mắt. Đỗ Nhược thở phào, liền đưa Lôi Điện vào không gian, thay bằng con ngựa đỏ đã được nghỉ ngơi no nê. Con ngựa sung sức hí vang, Đỗ Nhược vội vỗ nhẹ vào cổ nó, trầm giọng: “Ngoan, đừng quậy, không ta làm thịt ngươi.”

Ngựa lập tức im lặng để nàng dắt đi qua cổng thành. Trên phố, người xe tấp nập, Đỗ Nhược vừa dắt ngựa, vừa đảo mắt tìm kiếm y quán họ Lục. Nàng dừng lại hỏi một phụ nhân: “Tỷ tỷ, y quán họ Lục ở đâu?” Người nọ chỉ tay về phía đông, nàng cảm ơn, vội vã chạy đi.

Vừa thấy bảng hiệu y quán hiện ra, Đỗ Nhược đã nhảy xuống ngựa, buộc vào cột rồi lao vào cửa. Gã tiểu nhị thấy sắc mặt nàng đầy lo lắng, liền hỏi: “Cô nương, có chuyện gì gấp vậy?” Đỗ Nhược thở gấp: “Phu quân ta bị rơi xuống vực, đang được cứu chữa tại đây. Xin dẫn ta tới gặp chàng.”

Tiểu nhị lập tức dẫn nàng vào hậu viện. Trong phòng, trên tấm ván gỗ trải chăn mỏng, Sở Vân Châu nằm bất động, mình trần, quấn đầy băng gạc. Khuôn mặt tái nhợt, môi trắng bệch, toàn thân vết thương chằng chịt, đầu cũng băng kín, tay phải được bó chặt.

Triệu Tiểu Vũ thấy nàng bước vào liền nức nở: “Tam tẩu, cuối cùng tỷ cũng tới.” Đỗ Nhược không đáp, lập tức quỳ xuống bên cạnh, run rẩy đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng đầy thương tích của chàng.

“Vân Châu, thiếp đến rồi, chàng nghe thấy không?” Nàng cầm tay chàng, cảm nhận hơi ấm yếu ớt vẫn còn sót lại. Trong mắt nàng, nước đã dâng đầy. Nàng run giọng hỏi: “Tiểu Vũ, Tam ca thế nào rồi?”

Triệu Tiểu Vũ cúi đầu đáp: “Đại phu đã băng bó, nói rằng thương thế quá nặng, không biết có tỉnh lại được hay không.” Vừa nói, nước mắt hắn vừa rơi không dứt. “Tam tẩu, chúng ta phải làm gì bây giờ? Tam ca có c.h.ế.t không?”