Lục đại phu nghe tin người nhà bệnh nhân đã gấp rút chạy đến, sau khi kê đơn cho những người khác liền vội vã tới phòng bệnh. Vừa nhìn thấy y phục và ánh mắt của Đỗ Nhược, ông đã đoán ra đây chính là thê tử của bệnh nhân, liền nói: “Tình huống của vị công tử này hiện rất nguy cấp. Chúng ta đã dùng thuốc tốt nhất, lại băng bó vết thương cẩn thận, nhưng y vẫn chưa tỉnh lại, y thuật có hạn, lão phu cũng đành bó tay.”
Đỗ Nhược khẩn trương hỏi: “Lục đại phu, phu quân ta như vậy… có còn cứu được chăng?”
Lục đại phu thở dài, giọng nói mang theo áy náy: “Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mạng sống của y. Uống thuốc chỉ là giữ lấy hơi thở, nếu số lớn thì may ra qua khỏi, còn không thì…”
“Vậy thì mau dùng đi! Dùng thuốc gì giữ được mạng sống của chàng, bao nhiêu tiền cũng được, chúng ta có!” Đỗ Nhược vội vã nói.
Lục đại phu lắc đầu: “Không phải không muốn dùng, mà phòng khám chúng ta hiện không có thứ thuốc ấy.”
“Là dược gì, ta đi tìm!” Đỗ Nhược không quan tâm giá cả hay xa xôi, chỉ cần có thể cứu được Sở Vân Châu, nàng nguyện trả mọi giá.
“Nhân sâm. Chỉ cần có nhân sâm thượng hạng, có thể chống đỡ vài ngày, giữ cho hô hấp không ngưng lại.”
“Nhân sâm?” Đỗ Nhược thầm run, nhân sâm trong không gian nàng không thiếu, thậm chí còn có cây trăm năm. Nàng lập tức hỏi: “Lục đại phu, chỉ cần nhân sâm là được phải không?”
Lục đại phu gật đầu: “Chỉ cần là nhân sâm đủ tuổi, còn hô hấp là còn có hy vọng.”
Đỗ Nhược nghe xong, nước mắt lập tức tuôn trào, lòng vui mừng xen lẫn xúc động. Nàng không chút do dự vươn tay vào tay áo, từ trong không gian chọn ra cây nhân sâm lớn nhất, cố ý để lại phần lá, chỉ lấy phần củ, vẫn còn vương chút bùn đất để tạo vẻ tự nhiên.
Nàng hai tay dâng lên, giọng run run: “Lục đại phu, xin hãy cứu lấy phu quân ta! Chỉ cần giữ được mạng sống của chàng, ta nguyện hậu tạ gấp mười, gấp trăm lần!”
Lục đại phu kinh hãi khi nhìn củ nhân sâm trong tay nàng, trong lòng ngạc nhiên vô cùng: sao lại có người mang theo của quý như vậy bên mình?
Ông cẩn thận quan sát, xác nhận ít nhất cũng là nhân sâm hai ba mươi năm, lòng thầm reo mừng, lập tức nói: “Phu nhân yên tâm, lão phu nhất định dốc toàn lực cứu trị!”
Ông ôm lấy nhân sâm như bảo vật, vội vàng gọi người hầu chuẩn bị sắc thuốc, bản thân cũng nhanh chân rời đi.
Triệu Tiểu Vũ nãy giờ vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy một màn ấy không khỏi mừng rỡ trong lòng: “Tam tẩu có nhân sâm, Tam ca nhất định sẽ được cứu!”
Đỗ Nhược lúc này lấy ra một bình nước từ tay áo, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể Sở Vân Châu, từng động tác đều cẩn thận như nâng món đồ quý giá. Nàng biết rõ nước trong không gian không phải thứ tầm thường, tuy không rõ dược tính, nhưng từ trước tới nay luôn đem lại sinh khí, cứu người trong lúc nguy cấp.
Nhưng khi nàng cố cho Sở Vân Châu uống nước, hắn lại không thể nuốt, miệng khép chặt, có cố ép cũng trào ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đỗ Nhược chau mày, hiểu nếu cứ để chàng như vậy, hậu quả khôn lường. Nàng liền nói nhỏ với Triệu Tiểu Vũ: “Ngươi ra ngoài một lát, đóng cửa giúp ta.”
Triệu Tiểu Vũ không hiểu gì nhưng vẫn vâng lời lui ra, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Đỗ Nhược cúi đầu, uống một ngụm nước, sau đó cúi xuống, môi chạm môi chàng, nhẹ nhàng truyền nước vào. Ban đầu chàng còn không phản ứng, nhưng dần dần, yết hầu khẽ động, từ từ nuốt xuống.
Làm liên tục vài lần, Đỗ Nhược mới nhẹ thở ra, lau khóe miệng cho chàng rồi gọi Triệu Tiểu Vũ quay vào.
Nhìn vết thương chi chít trên người Sở Vân Châu, Đỗ Nhược càng nhìn càng thấy không ổn, thầm nghĩ: đây không chỉ là do ngã xuống vực, nhất định còn có điều uẩn khúc.
“Tiểu Vũ,” nàng trầm giọng hỏi, “nói thật cho ta biết, Tam ca bị thương thế nào?”
Ba người ngồi trong phòng, Triệu Tiểu Vũ cúi đầu đáp: “Tam tẩu, là… là bọn thổ phỉ đẩy Tam ca xuống vực!”
“Hả?!” Đỗ Nhược biến sắc, tức giận đến nghiến răng, “Các ngươi gặp thổ phỉ?”
Triệu Tiểu Vũ gật đầu, giọng uất ức: “Bọn chúng hung ác vô cùng, không chừa thủ đoạn nào. Nếu không phải Lưu tiêu đầu kịp thời chạy đến, chúng ta e rằng đã mất mạng rồi.”
Đỗ Nhược trầm mặc, nhìn quần áo Triệu Tiểu Vũ rách tả tơi, lộ ra vết thương loang lổ m.á.u khô. Nàng không khỏi đau lòng, cảm kích sự tận tâm của họ, nhưng trong lòng thề: “Người dám động tới trượng phu ta… ta sẽ bắt hắn phải trả giá bằng máu!”
Nàng cắn răng: “Ngươi mau tìm đại phu băng bó vết thương, đừng để nhiễm trùng.”
Triệu Tiểu Vũ ái ngại nói: “Nhưng Tam ca…”
Gà Mái Leo Núi
“Ta ở đây rồi!” Đỗ Nhược không cho hắn do dự, rút từ tay áo ra một đồng bạc, ném cho hắn: “Mua ít đồ ăn, tự chăm sóc mình trước!”
Triệu Tiểu Vũ đón lấy, cúi đầu vâng dạ, sau đó rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt. Đỗ Nhược kéo ghế ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt râu dưới cằm chàng, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.
Đột nhiên, ngón tay Sở Vân Châu khẽ động.
“Vân Châu!” Đỗ Nhược mừng rỡ nắm tay chàng, khẽ gọi, nhưng chàng vẫn không mở mắt. Nàng đưa tay lên mũi kiểm tra hơi thở, vẫn còn – tuy yếu nhưng đều.