Lục đại phu tất tả bưng bát thuốc nóng hổi bước vào phòng, vẻ mặt khẩn trương, “Phu nhân, thuốc đã nấu xong, mau đút cho tướng công người uống, không thể chậm trễ.” Ông tự tay dâng thuốc, chỉ sợ bệnh nhân bỏ lỡ thời khắc cứu mạng, mà phạm sai lầm lớn.
Đỗ Nhược nhanh chóng đón lấy bát thuốc, nhìn chén dược đen ngòm trong tay, lại nhìn gương mặt tái nhợt của Sở Vân Châu đang mê man, lòng đau như d.a.o cắt. Nàng cẩn thận nghiêng từng giọt thuốc vào miệng chàng, nhưng miệng chàng khép chặt, dược vừa vào đã tràn ra ngoài. Đỗ Nhược vội vàng dùng tay áo lau sạch.
Có người ngoài ở đây, chăm sóc bệnh nhân quả thực bất tiện. Nàng quay đầu bảo: “Đại phu, phiền người ra ngoài một lát.”
Lục đại phu hiểu ý, không nói gì thêm, lặng lẽ lui ra, còn không quên khép cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Đỗ Nhược không chút do dự dùng phương pháp cũ: nàng uống một ngụm thuốc, rồi cúi xuống đút cho Sở Vân Châu từng chút một. Qua vài lượt, Sở Vân Châu dường như cảm nhận được, cổ họng khẽ động, bắt đầu chậm rãi nuốt xuống.
Nàng thấy vậy liền nhẹ nhõm hơn, sau khi đút xong chén thuốc, liền mở cửa nói với đại phu: “Đã uống xong, mong đại phu theo dõi giúp.”
Lục đại phu mừng rỡ, lập tức lấy nửa củ nhân sâm còn lại ra: “Phu nhân, lão chỉ dùng một nửa, phần còn lại xin hoàn lại.”
Đỗ Nhược cảm kích trong lòng, đáp: “Nửa củ sâm ấy xin kính tặng đại phu, ơn cứu mạng này, thiếp ghi tạc.”
Lục đại phu vui vẻ nhận lấy, cũng lập tức miễn toàn bộ tiền thuốc. Trước khi rời đi, ông nhắc nhở một câu: “Phòng khám không cho người lưu trú qua đêm, sau giờ giới nghiêm quan binh sẽ tuần, nếu bị phát hiện sẽ liên lụy cả phòng khám.”
Nghe vậy, Đỗ Nhược cau mày: “Thương thế tướng công thế này, sao có thể chuyển đi được?”
Lục đại phu đành thở dài: “Phu nhân nên tìm nhà trọ hoặc thuê tạm chỗ ở, lão thật lực bất tòng tâm.”
Đỗ Nhược gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại hỏi: “Gần đây có nơi nào cho thuê hay không?”
Lục đại phu đáp: “Ở đầu phố có một tiệm cầm đồ kiêm môi giới nhà thuê, nhưng lúc này e rằng họ đã đóng cửa.”
“Không sao, chỉ cần có địa chỉ, thiếp sẽ tự đi.” Đỗ Nhược nói xong liền cảm tạ, sau đó trở vào phòng thu xếp.
Vừa lúc Triệu Tiểu Vũ mang theo hai cái bánh bao trở lại: “Tam tẩu, ăn chút gì đi, nãy giờ hẳn đói rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đỗ Nhược lắc đầu: “Ta phải ra ngoài, ngươi ở lại trông chừng Tam ca, có việc thì gọi đại phu.”
Thấy nàng kiên quyết, Triệu Tiểu Vũ cũng không dám cản, chỉ khẽ gật đầu.
Đỗ Nhược vội vã ra ngoài, lần theo chỉ dẫn tìm tới tiệm cầm đồ. Lúc này cửa tiệm đã gần khép, nàng vội bước tới, kêu: “Xin chờ một chút, ta muốn xem nhà.”
Người trong tiệm ngẩng đầu, có phần khó chịu: “Cô nương sao gấp thế, lỡ kẹp tay vào cửa thì sao?”
Đỗ Nhược lấy một miếng bạc ra, đưa tới: “Chỉ cần dẫn ta đi xem nhà, bạc này là của ngươi.”
Người nọ thấy ánh bạc sáng loáng, mặt mày liền rạng rỡ: “Cô nương có vận may tốt, vừa hay còn một căn nhỏ chưa ai thuê, mời theo ta.”
Hắn dẫn nàng đến một tiểu viện đơn sơ nhưng sạch sẽ. Qua lớp tường ngăn là khoảng sân nhỏ, hai gian đông tây nhà ngang đơn giản mà ngăn nắp, chính giữa là nhà chính rộng rãi, ngoài cửa đặt hai chậu hoa đã héo úa nhưng trật tự.
“Chính là nơi này, tháng hai trăm văn tiền, trong nhà chỉ có mấy món cơ bản.” Gã môi giới dè dặt nói.
Đỗ Nhược gật đầu, móc bạc ra thanh toán: “Trước thuê một tháng.”
Sau khi viết khế ước và đóng dấu tay, nàng nhận lấy chìa khóa, lập tức trở lại y quán đón Sở Vân Châu.
Triệu Tiểu Vũ thấy nàng trở về, mừng rỡ: “Tam tẩu, đã lo liệu xong rồi ư?”
Gà Mái Leo Núi
“Ừ, ta thuê một viện nhỏ, tối nay dọn qua đó.”
Hắn liền đi mượn chiếc xe cút kít, đặt tấm ván gỗ làm giường tạm, hai người cùng nâng Sở Vân Châu lên xe, cẩn thận đưa tới viện mới thuê.
Đến nơi, Đỗ Nhược mở cửa, dìu chàng vào phòng chính. Dọn giường xong, nàng an vị chàng nằm ổn thỏa, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Dù nơi này đơn sơ, nhưng cuối cùng cũng có chỗ dung thân. Nhìn quanh phòng, Đỗ Nhược thầm trách bản thân: sao không sớm chuẩn bị thêm vật dụng sinh hoạt trong không gian?