Đỗ Nhược nhận được lời khai cần thiết từ người đàn ông kia, liền từ từ rút d.a.o lại, thấp giọng nói: “Đa tạ ngươi đã phối hợp. Ta chỉ đến hỏi chuyện bọn cướp, tốt nhất đừng để ai khác biết. Nếu để bọn cướp biết ngươi tiết lộ tin tức cho ta, hậu quả thế nào, ngươi hẳn cũng rõ.”
Người nọ không dám quay đầu lại, vội vàng gật đầu cam đoan: “Tại hạ tuyệt đối không hé răng nửa lời với ai khác.”
Đỗ Nhược hài lòng với câu trả lời ấy, lùi lại vài bước rồi nhanh chóng trèo qua bức tường, rời khỏi sân nhà nọ.
Khi nàng khuất bóng, người đàn ông kia mới lau mồ hôi trên trán bằng tay áo, lòng vẫn còn sợ hãi. May thay người vừa rồi không phải đến để cướp bóc, nếu không, mạng nhỏ của hắn e rằng đã chẳng giữ nổi. Ngẫm lại lời đối phương nói, lại cảm thấy người ấy chẳng phải kẻ xấu, dường như là đến để đối phó bọn thổ phỉ thật. Trong lòng hắn thầm mong có người dẹp yên bọn cướp, để dân trong thôn được sống yên ổn.
Rửa mặt qua loa nơi bể nước trong sân, hắn trở lại giường, vợ hắn trong phòng hỏi vọng ra: “Sao nãy giờ lâu vậy?”
Hắn kéo chăn đắp bụng, than nhẹ: “Ngủ đi, có gì đâu.”
Bên kia, Đỗ Nhược quay lại rừng, gặp lại Triệu Tiểu Tư, liền thuật lại mọi việc vừa nghe được. Triệu Tiểu Tư vừa nghe đã nóng ruột: “Vậy còn chờ gì nữa? Mau lên đường thôi!”
Hai người liền cưỡi ngựa rời khỏi thôn, tiến thẳng về phía dãy núi. Con đường này vốn không xa lạ với Triệu Tiểu Tư, bởi mấy ngày trước bọn họ từng đi qua một lượt.
Trên đường đi, cả hai đều giữ cảnh giác cao độ. Khu vực này vốn là địa bàn của thổ phỉ, không cẩn thận rất dễ rơi vào mai phục.
Chẳng bao lâu sau, họ đã đến chân núi. Triệu Tiểu Tư chỉ vào rừng rậm trước mặt: “Tam tẩu, hôm ấy chúng ta nghỉ ngơi nơi này, rồi bất ngờ gặp phải bọn cướp.”
Đỗ Nhược đưa mắt nhìn theo, trong lòng thầm suy tính: rõ ràng là nơi phục kích, nếu không phải cướp của hộ tiêu thì còn cướp ai?
Ngước mắt nhìn dãy núi dựng đứng phía trước, nàng không khỏi thầm cảm thán. Núi cao hiểm trở như vậy, cũng khó trách bọn cướp lại chọn nơi đây làm sào huyệt. Trên đỉnh núi, thoáng thấy bóng dáng của vài ngôi nhà lẩn khuất trong rừng cây.
Nàng hạ giọng dặn: “Giấu ngựa đi rồi chúng ta lên núi. Nơi như thế này ắt có người canh gác, nếu bị phát hiện thì bất lợi.”
Triệu Tiểu Tư gật đầu, hai người cùng xuống ngựa. Đỗ Nhược giả vờ giấu ngựa vào bụi rậm, kỳ thực là thu vào không gian. Ngộ nhỡ về muộn, nếu ngựa bị bắt đi, nàng vẫn có cách tìm lại.
Gà Mái Leo Núi
Sau đó, cả hai men theo sườn núi, lặng lẽ tiến về phía trước, tìm chỗ thích hợp để quan sát.
Trời dần hửng sáng, từ vị trí cao hơn, họ có thể thấy rõ một ngôi làng nhỏ trên đỉnh núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đỗ Nhược khẽ nói: “Từ giờ trở đi, mọi việc nghe theo ta, không được tự ý hành động.”
Nàng từng sống sót qua thời mạt thế, đã quá quen với việc lẻn vào sào huyệt của kẻ địch. Sự cẩn trọng và nhạy bén ấy đã cứu nàng không biết bao nhiêu lần khỏi lũ tang thi và sự phản bội của nhân loại.
Triệu Tiểu Tư nghe vậy liền gật đầu, biểu thị tuyệt đối phục tùng.
Ngôi làng trên núi được bao quanh bởi một bức tường đá thấp, bên trong là năm sân nhỏ, mỗi sân đều có vài gian nhà. Lúc này trong làng rất yên ắng, ngoài cổng chỉ có hai tên thị vệ đang ngủ gật.
Đỗ Nhược lấy ra một viên dược hoàn, bẻ vụn, đốt cháy rồi ném tới gần chỗ hai tên thị vệ. Làn khói mỏng từ viên thuốc lan ra, chỉ chốc lát sau hai tên kia ngã vật xuống đất, bất tỉnh.
Nàng lập tức ra hiệu cho Triệu Tiểu Tư tiến lên, hai người nhanh chóng trói gô bọn chúng lại, nhét vải vào miệng rồi kéo vào một góc khuất sau tảng đá.
Triệu Tiểu Tư vừa làm vừa rùng mình, trong lòng thầm nghĩ tẩu tẩu thứ ba này thật sự gan dạ hơn cả nam tử, lại còn bình tĩnh đến vậy.
Sau đó, họ tiếp tục lẻn vào trong, từng sân một. Mỗi nơi đều có vài tên cướp đang ngủ say. Đỗ Nhược dùng dược hoàn như cũ, xử lý từng nhóm một.
Cuối cùng, họ đến trước ngôi nhà lớn nhất ở giữa làng – chắc chắn là chỗ ở của thủ lĩnh.
Đỗ Nhược ra hiệu giữ im lặng, rồi đẩy cửa bước vào. Trên giường là một nam nhân râu ria rậm rạp, thân hình to lớn, đang ôm một nữ nhân bán khỏa thân. Cả hai ngủ mê mệt, không biết có người xông vào.
Thấy vậy, Đỗ Nhược cau mày, kéo chăn đắp kín n.g.ự.c nữ nhân kia, không muốn để Triệu Tiểu Tư bị chướng mắt.
Nàng hạ giọng hỏi: “Ngươi nhận ra người này chứ?”
Triệu Tiểu Tư chỉ cần liếc qua đã nghiến răng đáp: “Là hắn! Chính hắn là thủ lĩnh hôm đó, cũng là kẻ khiến tam ca bị thương nặng.”
Hắn vừa dứt lời liền rút dao, định một đao c.h.é.m xuống.
Đỗ Nhược kịp thời ngăn lại: “Đừng vội, g.i.ế.c như vậy thì quá dễ dàng cho hắn.”
Nói xong, nàng lấy dây vải, bước tới trói c.h.ặ.t t.a.y chân tên thủ lĩnh, bịt miệng lại.