Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 125: Bị thao túng



Đỗ Nhược và Triệu Tiểu Tư vừa trói chặt tên thủ lĩnh thổ phỉ, đang định bịt miệng hắn thì bất ngờ đối phương tỉnh lại, ánh mắt hung dữ trừng trừng nhìn cả hai. Tên thủ lĩnh nhận ra bọn họ không phải người trong thôn, đầu bị trùm kín chỉ để lộ đôi mắt. Nhìn y phục của hai người, lại càng chắc chắn là kẻ đột nhập.

Hắn liền muốn vươn tay lấy đao bên gối để g.i.ế.c người, nhưng vừa nhúc nhích đã phát hiện mình bị trói chặt không thể động đậy. Hắn nghiến răng rống lên: “Các ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?”

Hắn càng giãy dụa, dây thừng càng siết chặt. Đỗ Nhược bị tình huống này làm giật mình — thì ra viên thuốc gây mê nàng dùng không có tác dụng như mong đợi. Có lẽ do tên thủ lĩnh này thân thể cường tráng, có nội lực nên dược lực mới không phát huy hoàn toàn.

May thay, bọn họ đã trói hắn từ trước, nếu để hắn tỉnh lại trước khi bị chế ngự, hậu quả thật khó lường. Nhìn sang nữ nhân nằm bên cạnh hắn vẫn ngủ mê không tỉnh, nàng mới thầm yên tâm phần nào.

Triệu Tiểu Tư thấy vậy liền nhảy lên lưng hắn, đè mạnh xuống, tránh cho hắn vùng lên làm loạn. Đỗ Nhược đứng một bên, cười nhạt: “Bọn thổ phỉ như ngươi, suốt ngày ức h.i.ế.p dân lành, làm chuyện ác không ngừng. Hôm nay ta đến thay trời hành đạo, bắt các ngươi trả giá!”

Nghe đối phương nói có mục đích rõ ràng, tên thủ lĩnh thổ phỉ thoáng hoảng loạn, cố nhớ xem gần đây đã đắc tội với ai, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Bọn chúng cướp bóc gần như mỗi ngày, ai mà nhớ hết được?

Triệu Tiểu Tư không nói nhiều, kéo hắn ra ngoài sân. Cả hai lần lượt lôi toàn bộ đám cướp trong thôn ra, trói gô từng tên lại giữa bãi đất. Đỗ Nhược quay sang hỏi: “Tiểu Tư, ngươi còn nhớ mặt những kẻ hôm đó gây chuyện không?”

Triệu Tiểu Tư gật đầu: “Có vài tên ta nhớ rất rõ.”

“Vậy thì nhặt ra.”

Hắn liền tiến đến nhận mặt từng tên, kéo riêng ra một đám, trong đó có cả tên từng bị Sở Vân Châu c.h.é.m đứt tay, nay thương thế càng thảm hại. Triệu Tiểu Tư không nể nang, kéo lê như kéo lợn, giận dữ trút hết oán khí vào đám người kia.

Tên thủ lĩnh thổ phỉ bị kéo đi, miệng vẫn không ngừng chửi rủa: “Các ngươi cứ đợi đó! Không dễ gì mà bắt được ta đâu!”

Đỗ Nhược liếc hắn lạnh lùng: “Ngươi nên lo liệu xem có giữ được cái mạng này hay không trước đã.”

Gà Mái Leo Núi

Triệu Tiểu Tư nghe xong suýt nữa phì cười, nhưng Đỗ Nhược liếc một cái khiến hắn lập tức ngậm miệng.

Toàn bộ hơn hai mươi tên cướp trong trại được chia thành hai nhóm: một nhóm bị kết tội nặng, nhóm còn lại còn có thể cân nhắc tha, nhưng cũng sẽ bị đưa đến nơi thích hợp để xử trí sau.

Triệu Tiểu Tư mang đến một chiếc ghế, nịnh nọt: “Tam tẩu, nghỉ một lát đi.”

Hắn gọi “tam tẩu” nghe thật tự nhiên, vì trong lòng hắn, nàng là người duy nhất dám làm điều mà bao kẻ không dám làm. Nếu đã theo nàng thì gọi là “đại tỷ” cũng chẳng sao.

Dù hắn biết nếu để tam ca biết chuyện hắn cùng vợ đi bắt cướp, chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân, nhưng giờ phút này, chỉ cần tam tẩu phân phó gì, hắn cũng sẵn sàng nghe theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Nhược chẳng bận tâm cách xưng hô, thấy có ghế liền ngồi xuống, từ trong người lấy ra chiếc kéo nhỏ tinh xảo, cẩn thận tỉa lại móng tay. Trước đó nàng còn khẽ nhổ vài cái dằm dính trên mép móng, ánh mắt bình thản như thể đang ngồi trong sân nhà mình.

Triệu Tiểu Tư im lặng đứng phía sau, chăm chú quan sát. Trong lòng hắn chỉ nghĩ đến việc báo thù, chưa bao giờ tưởng tượng được rằng tẩu tẩu mình lại xử lý mọi chuyện bình tĩnh đến thế.

Trên mặt đất, đám thổ phỉ bị trói chặt như đòn bánh tét, bắt đầu lục tục tỉnh lại. Vừa thấy tình cảnh trước mắt, tất cả đều giãy dụa, nhưng sức cùng lực kiệt, chỉ có thể phát ra tiếng rên ú ớ qua lớp vải bịt miệng.

Đỗ Nhược liếc qua, lạnh lùng nói: “Đi tháo khăn bịt miệng tên đầu sỏ ra.”

Triệu Tiểu Tư lập tức tiến lên, rút mạnh mảnh vải ra khỏi miệng tên thủ lĩnh, chẳng buồn quan tâm có làm hắn rách môi hay không.

Tên kia vừa được mở miệng, liền nghiến răng nói: “Các ngươi muốn đòi nợ, cũng nên nói rõ lý do. Ta đã đắc tội gì với các ngươi?”

Hắn cho rằng nếu chỉ vì một vụ cướp, cùng lắm thì đền bù. Nếu người bị thương thì trả giá. Nếu hai người này muốn giết, hẳn đã xuống tay từ lâu, nên lúc này hắn còn có chút tự tin.

Đỗ Nhược phủi bụi trên móng tay, thản nhiên đáp: “Không vội, lát nữa ngươi sẽ biết.”

Tên kia đổi giọng: “Nếu thả ta ra, chúng ta có thể thương lượng. Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho.”

Nàng im lặng nghe hắn tiếp tục dông dài, nhưng khi thấy hắn bắt đầu trừng mắt dọa dẫm: “Tốt nhất thả ta ra! Nếu sau này ta có cơ hội lật lại, các ngươi c.h.ế.t chắc!”

Đỗ Nhược cười lạnh trong bụng, nghĩ thầm: đúng là tên ngốc! Đã bị trói như chó, còn dám hăm dọa ta.

Nàng nói lạnh như băng: “Ngươi làm lão đại lâu ngày, tưởng không ai dám động đến? Nếu ngươi có chút đầu óc, đã không để bị bắt thế này.”

Thấy trời dần sáng, nàng ra hiệu cho Triệu Tiểu Tư lần lượt lôi cả bọn dậy, trói lại chắc chắn.

Một tên cố giãy giụa, định phản kháng, liền bị Triệu Tiểu Tư rút d.a.o đ.â.m cho một nhát, lập tức cả bọn im như thóc.

Sau đó, Đỗ Nhược quay vào trong mấy gian nhà của bọn cướp. Trong phòng chất đầy vải vóc, chăn màn, đồ dùng đủ loại — xem ra đều là vật cướp được. Dưới gầm giường tên thủ lĩnh còn có mấy rương vàng bạc châu báu, nàng gom hết vào không gian.

Một phòng khác lại đầy ắp lương thực: gạo, bột, ngô, dầu… đủ nuôi cả trại. Nàng thu dọn tất cả, sau đó lần lượt đặt hỏa dược trong từng sân.

Đợi khi hai người ra ngoài, Đỗ Nhược châm lửa. Những quả b.o.m nhỏ phát nổ, toàn bộ sơn trại nhanh chóng chìm trong biển lửa.

Dù đám cướp đã bị bịt miệng, vẫn có thể nghe thấy tiếng “ư ử” căm hận vang lên. Bao năm cướp bóc, vơ vét, cuối cùng cũng hóa tro bụi trong một buổi sáng.